Có thể bọn họ rất bất công, nhưng khi ở trước mặt người ngoài, bọn họ vẫn sẽ có tấm lòng yêu thương bảo vệ tới đứa nhỏ.
Trần Viễn cũng có chút men say, gật đầu: "Ba, ba cứ yên tâm."
"Sẽ không có ngày đó đâu."
"Lấy vợ về là để về sau yêu thương"
Đây là lời nói ra khi đang say rượu.
"Con thích Tống Ngọc Thư, rất thích." Rất là thích.
Anh ấy vừa nói lời này, Tống Ngọc Thư lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, cô ấy uống rượu không nhiều, nhưng Trần Viễn vì kính rượu cho ba vợ, mọt mình anh ấy uống hết hơn một lọ Mao Đài.
Dù có là người có tửu lượng tốt tới mấy cũng sẽ chịu không nổi.
Không thể không nói, anh ấy thật sự đã hạ vốn gốc rồi.
Tống Ngọc Thư nhìn thấy Trần Viễn như vậy, lại nghe được những lời như vậy, cô ấy không khỏi mím môi mỉm cười, cô ấy phát hiện lúc bản thân ở cùng với Trần Viễn, tâm tình thực sự rất tốt.
Hơn nữa, anh ấy rất hiếm khi phát giận.
Buổi tối, sau bữa tối, Tống Ngọc Thư đỡ Trần Viễn vào nhà, Trần Viễn thực sự rất nặng, dọc đường đi, Tống Ngọc Thư cảm thấy vai mình như sắp sụp xuống.
Sau khi đặt Trần Viễn lên giường, Tống Ngọc Thư thuận thế bị sức mạnh của anh ấy đẩy xuống.
Ngay giây phút tiếp theo đó, Tống Ngọc Thư nằm ở trên người Trần Viễn, bốn mắt nhìn nhau.
Hai mắt Trần Viễn như đã say, mơ mơ màng màng: "Ngọc Thư?"
Tống Ngọc Thư sắc mặt nóng lên: "Trần Viễn, Trần Viễn, vừa rồi anh muốn nói cái gì với em?"
Cô ấy muốn nghe lại lần nữa.
Trần Viễn ánh mắt mơ hồ: "Nói cái gì ư?"
Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, đó là đôi mắt hoa đào độc nhất của nhà họ Trần, bởi vì say rượu nên đôi mắt càng ẩm ướt mềm mại hơn, không còn dữ dằn như ngày thường, ngược lại còn mang thêm ba phần thâm tình trong đó.
"Anh nghĩ lại thử xem?"
Tống Ngọc Thư nhắc nhở: "Anh vừa hứa với bố em điều gì?"
Cô ấy vẫn muốn nghe.
Thật không dễ dàng để nghe được những lời như vậy từ Trần Viễn
Trần Viễn suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, đầu anh ấy đau dữ dội: "Tống Ngọc Chương."
"Anh đánh anh ta
Cuối cùng, vậy mà lại bỏ lại bảy chữ này.
Tiếp theo đó, đã ngủ thiếp đi rồi.
Dưới ánh đèn, Tống Ngọc Thư nhìn Trần Viễn đã hoàn toàn ngủ say, không nhịn được cười nói: "Đồ ngốc."
Người này thật sự là một tên ngốc.
Đã say thành như vậy rồi, vẫn không được được là phải đánh Tống Ngọc Chương.
*
Sau khi Trần Viễn tỉnh dậy, ngày hôm qua anh ấy đã uống quá nhiều, cả người như bị chặt thành từng khúc vậy
Anh ấy xoa xoa lông mày, nhìn xung quanh, nơi này là phòng của Tống Ngọc Thư.
Anh ấy ở trong phòng của Tống Ngọc Thư, nhưng Tống Ngọc Thư ở đâu?
Tuy nhiên, trước đó, anh ấy vô thức cởi chăn ra, muốn nhìn xem quần áo trên người mình như thế nào, nhưng mà vừa nhìn thấy không nhịn được mà khẩn trương, quần áo đã bị cởi ra rồi.
Trần Viễn: "???"
Đột nhiên, một trận chấn động, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
Ai đã cởi ra?
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, Trần Viễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tống Ngọc Thư đang tựa vào cửa, trong tay cầm một chiếc chậu tráng men, thêm nước nóng vào, khói bốc lên, ánh nắng ban mai chiếu vào trên người cô ấy.
Giống như một nàng tiên vậy.
Đáng tiếc, tiên nữ như Tống Ngọc Thư, lại mở miệng tiện nói những lời: "Không ngờ tới sao? Bị lột sạch sẽ mà?"
Trần Viễn: "..."
Tống Ngọc Thư bưng một cái chậu đi vào, đặt chậu lên ghế, vắt một chiếc khăn tắm đưa cho anh ấy, cười trêu chọc nói: "Đoán xem ai đã cởi quần áo của anh?"
Trần Viễn: "..."
Trần Viễn hít sâu một hơi, cầm lấy khăn tắm: "Không phải là em làm."
Anh ấy thậm chí còn không mặc quần. . .