Xem xong không nói, về nhà không chịu triệt sản, còn bị vợ mắng một trận, mấy ngày trong nhà đều là không khí nặng nề.
Bỗng chốc mọi thứ ở trong phòng trở nên im bặt.
Nụ cười nhẹ trên môi Quý Trường Tranh cũng dần biến mất, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Ngay khi sở trưởng vén rèm bước vào, anh đã vớ lấy một chiếc khăn mặt ném thẳng về phía người kia.
Anh cũng thật lợi hại, chiếc khăn mặt nhẹ bẫng ấy lại vèo vèo bay thẳng vào mặt sở trưởng.
Sở trưởng hoàn toàn không ngờ đến chuyện vừa mới vén rèm lên, khuôn mặt mập mạp kia đã bị nhìn trúng: "Tập kích!"
"Ai tấn công tôi đó?"
Sau khi lấy khăn mặt xuống, thấy rõ thứ bản thân đang cầm trong tay, sở trưởng rơi vào im lặng, lẩm bẩm chửi rủa: "Ai lại dùng khăn mặt tấn công người ta vậy? Sao không lấy đậu phụ đập chết tôi đi?"
Quý Trường Tranh: "..."
Thấy Quý Trường Tranh sắp nổi giận, Trần Viễn đứng lên, đi tới bên cạnh sở trưởng vỗ vai anh ta: "Bớt nói vài câu đi."
"Anh nhìn bộ dạng anh có giống đi thăm người bệnh không?"
Câu này khiến sở trưởng lập tức im bặt, anh ta đi đến bên cạnh Quý Trường Tranh, đưa hai cân đường đỏ đang cầm trong tay cho anh: "Cậu còn vất vả lắm, đây, bổ máu."
Quý Trường Tranh hít một hơi thật sâu: "Cái đường đỏ này là chuẩn bị cho vợ của Chỉ đạo viên Ôn, Triệu Ngọc Lan phải không?"
Chỉ có đi thăm phụ nữ ở cữ mới mang theo đường đỏ, đường đỏ có hiệu quả bổ máu kỳ diệu, lại còn rất bổ dưỡng.
Sở trưởng vội vàng đặt đường đỏ lên tủ đầu giường: "Cậu vừa làm phẫu thuật, cũng bị chảy máu đó, uống chút đường đỏ đi cho bổ máu, tóm lại là không sai đâu."
Quý Trường Tranh mỉm cười, nhìn sở trưởng im lặng không nói gì.
Sở trưởng cũng không xấu hổ, bước đến gần rồi cẩn thận quan sát Quý Trường Tranh.
"Cảm thấy thế nào rồi?"
Quý Trường Tranh: "Giống như có con khỉ đang nhìn tôi."
Sở trưởng một hồi lâu sau mới phản ứng lại: "Cái miệng thúi của cậu đúng là không chịu thua ai mà."
Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, châm thuốc, định đưa cho Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh xua tay từ chối.
Sở trưởng tự mình hút một điếu, gục đầu ngồi xổm ở một bên: "Cậu hại tôi thảm rồi, từ khi tin tức cậu triệt sản truyền tới nhà tôi, tôi đã ba ngày không lên giường ngủ."
Đây không phải chỉ là chuyện của một nhà, các gia đình khác trong khu tập thể cũng vậy, hễ ai đã kết hôn và có con thì đều như nhau cả.
Tất cả đều xúi giục chồng mình đi triệt sản.
"Có đau không?"
Sở trưởng hít một hơi thật sâu, tàn thuốc đã cháy gần một nửa, mới ngẩng đầu lên hỏi.
"Nếu không đau, tôi cũng đi làm cho xong."
Anh ta đã có bốn đứa con, đương nhiên sẽ không sinh thêm nữa, chi bằng đi triệt sản luôn để khỏi bị vợ càm ràm suốt ngày.
Quý Trường Tranh im lặng một lúc: "Có đau hay không chỉ có người làm rồi mới biết."
"Tôi nói không tính."
Nghe xong câu đó, sở trưởng liền rùng mình: "Thôi bỏ đi, tôi không làm đâu."
"Làm hòa thượng như bây giờ cũng rất tốt."
Như vậy còn có thể thuận tiện một chút.
Quý Trường Tranh hiếm khi không trêu chọc anh ta. Sau khi nghỉ ngơi ở nhà khoảng một tuần, anh đã bắt đầu tập luyện.
Còn Triệu Ngọc Lan ở nhà bên cạnh cũng đã xuất viện, lần này cô ấy coi như đã đi một vòng quỷ môn quan.
Vốn là một nữ đồng chí xinh đẹp, sau khi sinh con, giống như nho mất nước, bỗng chốc từ nho căng mọng biến thành nho khô.
Vẫn là người đó, nhưng tướng mạo lại hoàn toàn khác, như thể già đi và hốc hác đi rất nhiều.
Triệu Ngọc Lan sống ngay sát nhà Thẩm Mỹ Vân. Lúc đó, Thẩm Mỹ Vân đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe tiếng động nên chạy ra ngoài ngay.
Vừa ra tới nơi, cô đã nhìn thấy Chỉ đạo viên Ôn dìu Triệu Ngọc Lan xuống xe. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Mỹ Vân suýt không nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là Triệu Ngọc Lan.