Đúng là không ai nói chuyện hay bằng Thẩm Mỹ Vân mà.
Ba lần bảy lượt, nói chuyện khiến cho tâm trạng bực bội của Triệu Ngọc Lan dịu đi.
Thẩm Mỹ Vân và những người khác cũng không ở lại quá lâu, thấy mí mắt Triệu Ngọc Lan có vẻ mệt mỏi, bọn họ liền đề nghị cáo từ.
Sau khi ra khỏi cửa nhà họ Ôn.
Thẩm Thu Mai cảm thán: "Vẫn là em biết cách nói chuyện đấy, mấy lần chị nhìn hai vợ chồng bọn họ như sắp cãi nhau đến nơi rồi, mà em đều dập tắt được."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Ngọc Lan mới sinh con, tâm trạng bất ổn là chuyện bình thường, nhưng chị đừng thấy thế mà nghĩ là Chỉ đạo viên Ôn cứng đầu, đến cuối cùng anh ấy vẫn thua Ngọc Lan thôi."
Ai mềm lòng, ai xót xa, người đó sẽ thua cuộc trước.
Đây gần như đã là quy luật bất di bất dịch giữa hai vợ chồng.
Ngay từ đầu đã hình thành nên nền tảng, không phải là gió đông lấn át gió tây, thì cũng là gió tây lấn át gió đông.
Nói trắng ra, cũng chỉ là một chuyện như vậy thôi.
Thẩm Thu Mai nghe xong suy nghĩ, cô ấy giơ cổ tay lên xem giờ: "Không còn sớm nữa, chị phải đến trại chăn nuôi làm việc rồi, Mỹ Vân, em đi không?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Em cũng đến xem thử."
Dạo này cô vừa chăm sóc Quý Trường Tranh, vừa bận rộn với sạp hàng trong nhà, mệt không chịu được, nên đã xin nghỉ ba ngày.
Nhưng đi xem trại chăn nuôi lúc này cũng không sao cả.
Bên đó vẫn như cũ, Thẩm Mỹ Vân ghi chép số liệu đơn giản, sau đó tập trung quan tâm đến trại nuôi gà.
Trại gà đã có tới hơn hai trăm con rồi, và số lượng vẫn tiếp tục tăng. Những con gà lớn đã nặng hơn một cân, còn những con gà nhỏ thì cũng đang dần mọc cánh ra.
"Trông cũng được đấy."
Thẩm Mỹ Vân nói.
Thẩm Thu Mai lấy một túi cỏ nước cắt từ bãi cỏ lớn về, băm nhỏ rồi đổ vào máng. Lũ gà lập tức đập cánh chạy nhanh đến.
Sau khi dọn sạch máng, cô ấy mới nói: "Lũ gà này, ngày nào cũng được hầu hạ như tổ tông, mà sao vẫn không thể béo tốt được?"
"Đại Hà rảnh rỗi thì đi ra bờ sông đào vỏ trai, bắt sâu bọ mang về, băm nhỏ cho chúng ăn."
"Còn các chiến sĩ cũng vậy, cứ lên núi huấn luyện là không lần nào về tay không."
Mỗi người ít nhiều đều mang chút đồ về, dù là bãi cỏ rộng lớn phía sau đồn trú của bọn họ hay những ngọn đồi nhỏ, nguồn cung cấp đều rất phong phú.
Chỉ cần chăm chỉ một chút, đám gà con này, còn có lợn và thỏ đều có thức ăn.
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay cái lên: "Thật tuyệt."
Sau khi cô quan sát xung quanh một vòng, cơ bản không có vấn đề gì lớn, lợn mẹ vẫn đang mang thai, chưa tới lúc chuyển dạ.
Đám thỏ đều đang ăn cỏ, đám gà con có Thẩm Thu Mai chăm sóc.
Lý Đại Hà hiếm khi có thời gian, chạy tới bãi cỏ rộng lớn, tất phải đi đào chút vỏ trai, vỏ sò, sâu bọ cho gà con ăn thêm.
Thẩm Mỹ Vân đi thẳng về nhà, thời tiết tháng năm vô cùng dễ chịu, khoảng hai mươi độ, cô nằm trên chiếc ghế dài trong sân, lấy một cuốn sách hướng dẫn chăm sóc lợn mẹ sau khi sinh ra đọc.
Mặt trời ấm áp dễ chịu, khiến cô không khỏi cảm thấy buồn ngủ, chịu không nổi, cuối cùng úp quyển sách lên mặt, lẩm bẩm nói mớ.
Đúng lúc này Quý Trường Tranh trở về, tay còn xách theo một con cá trích, không lớn lắm, chỉ nặng hơn một cân.
Con cá được xỏ bằng dây cỏ.
Vừa vào đến nơi, anh đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang nằm trên ghế dài, mặt úp một cuốn sách, mái tóc đen nhánh rủ xuống bên tai, đường nét khuôn mặt thanh thoát, làn da trắng như tuyết, thân hình mảnh mai.
Chỉ nằm yên lặng như vậy thôi, cũng đẹp đến mức không thể tả nổi.
Quý Trường Tranh nuốt nước bọt ực ực, anh định lên tiếng, nhưng lại sợ làm phiền đến tinh linh giáng trần này.
Sau đó, anh nhẹ nhàng bước đến bên Thẩm Mỹ Vân, lặng lẽ ngắm nhìn.
Anh không biết rằng biểu cảm của anh lúc này có bao nhiêu kiêu hãnh, tự hào, trân trọng và vui sướng, đó là ánh mắt nhìn người mình yêu thương nhất.