"Tôi thấy ao nước rất tốt, có một cái vòi nước riêng thuộc về nhà mình, sáng sớm thức dậy không cần phải tranh giành với người khác."
Bọn họ sống trong một khu nhà tập thể trong nhà máy dệt, chỉ có một phòng tắm công cộng. Tổng cộng có bốn vòi nước nhưng có hơn mười mấy hộ gia đình sử dụng. Mỗi sáng sớm, thức dậy, đánh răng và rửa mặt, quang cảnh hiện trường giống như đánh nhau vậy.
Cái nhà này mỗi hộ đều cũng có một vòi, tiện lợi và thoải mái biết bao.
Khi nhìn vào, Mẹ Ôn trầm mặt bởi vì bà ấy nhìn thấy nhà bếp và phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh được xây dựng trong nhà, còn sử dụng loại bồn cầu có thể xả nước, sàn nhà cũng được lát gạch.
"Điều kiện ở đây có thể so sánh với tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ở Thượng Hải chúng ta."
Đó thực sự là một ngôi nhà biệt lập, một sân, một cửa, có phòng bếp, nhà vệ sinh và vòi nước riêng.
"Nhưng..." Mẹ Ôn có chút không vui: "Chúng ta đã vào lâu như vậy, sao con dâu không ra tiếp đón?"
Bà ấy đã đi một vòng trong sân cũng không thấy con dâu đâu cả.
Chỉ đạo viên Ôn xách hành lý bước vào phòng, trán anh ấy giật giật: "Mẹ, mẹ đã sinh ra bốn đứa con rồi, mẹ đã bao giờ ở cử chưa?"
Khi được anh ấy hỏi, mẹ Ôn vô thức trả lời: "Đương nhiên là có rồi."
Chỉ đạo viên Ôn nhìn bà ấy không nói gì.
Mẹ Ôn cũng ý thức được điều gì đó, bà ấy xấu hổ hỏi: "Không phải đã qua thời gian ở cử rồi sao?"
Chỉ đạo viên Ôn không để ý đến bà ấy nữa. Nhưng, anh ấy vừa xách hành lý vào bên trong phòng, Triệu Ngọc Lan đã ôm đứa bé đi ra khỏi phòng.
Cô ấy sinh mổ, dù đã qua thời gian ở cử nhưng vết thương trên bụng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Lúc cô ấy đi lại phải rất chậm rãi. Nếu không, vết thương rất dễ bị tét ra, gây đau đớn.
Ngay cả như vậy, Triệu Ngọc Lan vẫn bế đứa trẻ trong tay và chào hỏi với ba Ôn, mẹ Ôn: "Ba mẹ, hai người đến rồi ạ."
"Sao em lại ra ngoài?"
Người đầu tiên phản ứng là chỉ đạo viên Ôn. Anh ấy tiến lại bế đứa bé lên, sau đó đẩy Triệu Ngọc Lan về lại vào phòng: "Sao em lại ra ngoài? Không phải anh đã nói với em rằng trong thời gian ở cử, không thể ra gió sao?"
Sức khỏe lần này của Triệu Ngọc Lan đã bị tổn thương nặng nề, ngay từ đầu, bác sĩ Miêu đặc biệt dặn dò cô ấy phải ở cử ít nhất bốn mươi hai ngày.
Hôm nay còn chưa đủ ngày.
"Không sao đâu, em không có ra khỏi nhà, em chỉ đến nhà trên đón tiếp ba mẹ thôi." Nếu cô ấy không xuất hiện thì thật sự không ổn khi ba mẹ chồng đến thăm, cô ấy thậm chí còn không ra khỏi cửa nhà.
Chỉ đạo viên Ôn quay lại nhìn ba Ôn và mẹ Ôn: "Chúng ta cùng nhau vào nhà đi."
Anh ấy nói vào nhà, là trực tiếp vào bên trong phòng ngủ, không phải gian nhà giữa. Cửa của gian nhà giữa luôn mở nên gió có thể dễ dàng thổi vào.
Ba Ôn và Mẹ Ôn theo anh ấy vào trong phòng ngủ.
Sau khi đi vào, Mẹ Ôn tập trung chú ý vào đứa bé mà Triệu Ngọc Lan đang ôm trong tay: "Em bé đã được đặt tên chưa?"
Bà ấy là bà nội, còn chưa biết tên đứa bé.
Triệu Ngọc Lan gật đầu: "Ôn Man Bảo."
Cô ấy đột nhiên bổ sung thêm: "Là Ôn Lập Xuân đi."
Khởi đầu của mùa xuân chính là Ôn Lập Xuân.
Nghe vậy, mẹ Ôn nuốt lại lời nói trên môi: "Cái tên này khá hay."
Lời nói của bà ấy cứng ngắc, sửa lại lời sắp vụt khỏi miệng.
Triệu Ngọc Lan biết rõ nhưng cô ấy không vạch trần.
Chỉ đạo viên Ôn ở bên cạnh đưa đứa bé trong tay cho Mẹ Ôn: "Mẹ ôm em bé một lát nhé."
"Buổi trưa con xuống nhà ăn lấy thức ăn, mọi người có muốn ăn gì không?
Mẹ Ôn bế đứa bé, vuốt ve một cách âu yếm, sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ rồi nói: "Con không ăn ở nhà à?"
Chỉ đạo viên Ôn lắc đầu: "Đồ ăn con nấu không ngon, Ngọc Lan cũng không thể đụng vào nước lạnh, nên bình thường chúng con đều đến nhà ăn ăn cơm."