Quý Trường Tranh lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân: "Em cũng vậy."
"Chúng ta làm mì ăn đi. Cách đây không lâu, em có đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để mua mấy gói mì ăn liền."
Cô vừa nói vừa Miên Miên: "Miên Miên, con có muốn ăn không?"
Miên Miên gật đầu: "Con muốn ăn một ít."
Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân làm ba gói mì ăn liền nhãn hiệu Thượng Hải, trên đó có hình một con gà trống lớn màu đỏ. Những năm này, Mì ăn liền chỉ có gói bột canh và không có gói nước sốt.
Là loại bột canh không có rau nhưng vị ngon, mặn mặn cay cay, hợp khẩu vị gia đình bọn họ.
Cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân ăn hết một gói, thậm chí cô còn uống cả nước súp, Miên Miên ăn một nửa gói, Quý Trường Tranh ăn một gói rưỡi.
Bây giờ, một nhà ba người bọn họ mới thấy no.
"Vị cay ăn vẫn ngon."
Thẩm Mỹ Vân không khỏi thở dài nói.
"Con cũng thấy vậy."
Miên Miên đồng ý, lên tiếng đáp lại phụ họa. Quý Trường Tranh mặc dù không nói gì, nhưng anh vẫn gật đầu đề nghị: "Từ giờ về sau, chúng ta cố gắng ăn cơm ở nhà nhiều nhất có thể."
Anh đã quen với mùi vị đồ ăn của nhà mình rồi, anh thật sự ăn không quen đồ ăn ở bên ngoài.
"Không thành vấn đề."
Thẩm Mỹ Vân đồng ý.
*
Chớp mắt đã đến ngày ba tháng sau, là ngày đầy tháng của Ôn Mãn Bảo ở nhà họ Ôn bên cạnh, bởi vì Chỉ đạo viên Ôn đã mời trước nên sáng sớm đã có rất nhiều người tới dọn bàn ghế vào.
Dùng để đón tiếp khách khứa vào buổi trưa.
Vì lý do này, nhà họ Ôn đặc biệt mời ba người chị dâu đến hỗ trợ nấu ăn, vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân là một trong số họ.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân đang trong kỳ kinh, cô không muốn cử động nên trực tiếp từ chối.
Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân xắn tay áo lên, cầm một nắm hạt dưa vừa cắn vừa đi dạo quanh nhà. Đến xế trưa, cô đưa hai đồng tiền lễ rồi ngồi đó bắt đầu pha trò với em bé.
Trong bữa trưa, có một bàn dành cho các đồng chí nam, một bàn dành cho các đồng chí nữ và một bàn dành cho trẻ em.
Ba bàn đầy ấp người.
Thẩm Mỹ Vân thấy có quá nhiều người đến, cô thu dọn một ít đồ ăn trước rồi đi cùng Miên Miên ăn ở bàn đá dưới đình nhỏ trong viện.
Cô và Miên Miên vừa rời đi, Nhị Nhạc đi theo, Chu Thanh Tùng do dự một chút rồi cũng đi theo.
Sau đó là Tiểu Mai Hoa, Tam Ni và Tứ Muội lần lượt theo sau.
Ngay cả Thẩm Thu Mai cũng đi cùng.
Đúng vậy!
Chiếc bàn đá nhỏ không có đủ chỗ ngồi cho mọi người nên bọn họ đều vừa ngồi xổm vừa ăn, đúng là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Thẩm Mỹ Vân cầm chén đũa cắn một miếng tỏi: "Chị Thu Mai, sao chị lại ra đây?"
"Đàn ông trong nhà uống rượu và hút thuốc, hôi quá, chị không chịu nỗi. Không khí bên ngoài chắc chắn trong lành hơn."
Thẩm Mỹ Vân Hà mỉm cười nói: "Loại chuyện này đúng là khó tránh khỏi."
Về cơ bản, nơi tụ tập ăn tiệc chắc chắn không tránh khỏi hút thuốc, uống rượu.
Thẩm Thu Mai thở dài: "Không được, phổi của lão Thôi nhà chị không tốt, anh ấy còn hút thuốc, hút thuốc, hút thuốc, sớm muộn sẽ chết vì nó!"
Thẩm Mỹ Vân không đáp lại lời cô ấy. Cô yên lặng ngồi ăn, không nói chuyện.
Sĩ quan hậu cần bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Khi nghe thấy lời phàn nàn của người yêu, anh ấy không khỏi bước tới phản đối: "Anh chỉ hút hai điếu thôi!"
"Anh còn hút thuốc không?"
Thẩm Thu Mai chất vấn.
Sĩ quan hậu cần im lặng một lúc mới nói: "Không hút thuốc nữa, không hút thuốc nữa. Được chưa?"
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn hai người cãi nhau. Lần này, Sĩ quan hậu cần và Thẩm Thu Mai ngượng ngùng.
"Quên đi, ở nhà người ta đang có chuyện vui, chúng ta đừng cãi nhau nữa."
Sau khi Sĩ quan hậu cần rời đi, Thẩm Thu Mai nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em không biết chúng ta đều ghen tị với em đến thế nào đâu."
Thẩm Mỹ Vân sắp ăn xong, cô dừng đũa lại, tò mò nhìn cô ấy: "Chị ghen tị với em chuyện gì chứ?"