Bác sĩ Ngưu tự nhiên không từ chối, liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, gật đầu chào: "Chào thanh niên trí thức Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân kêu lên: "Chào bác sĩ Ngưu."
Sau khi rời khỏi đây, Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ con không nuôi heo nữa, trường học của công xã thiểu một giáo viên. Mẹ con đi tranh cử thử. Mẹ con sẽ dạy học ở trường trung học của công xã."
Trần Thu Hà có trình độ học vấn cao. Mẹ cô từng dạy ở một trường đại học. Lần này trường trung học công xã thiếu một giáo viên, Trần Thu Hà rất có năng lực nên ngay lập tức được chọn ngay.
Thẩm Mỹ Vân lúc đầu cũng mừng cho mẹ cô, nhưng sau đó cô lại lo lắng: "Chính sách ở bên đây như thế nào?"
Bây giờ, làm giáo viên cũng không thật sự tốt. Cô vẫn còn nhớ tại sao lúc đó mẹ cô lại từ Bắc Kinh đến Mạc Hà.
Thẩm Hoài Sơn do dự một chút: "Nơi này tuy xa xôi, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại cũng không nghiêm trọng như vậy, trước mắt mọi thứ đều khá ổn."
"Một mặt, mẹ con chỉ là giáo viên tạm thời, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, lúc này mới yên tâm, cô không nhắc lại chủ đề này nữa, không thể không nói, có Thẩm Hoài Sơn ở đây là tốt rồi.
Ông ấy là trụ cột của Thẩm Mỹ Vân, cô đã cầm rương hành ly từ bên kia qua đây, khi đến chỗ Thẩm Hoài Sơn thì dễ dàng bị ông ấy cầm lấy.
Từ chân núi đi lên núi, đường đi hai bên đều được dọn dẹp cực kì tốt, ngay cả bụi cây ven đường cũng được cắt tỉa.
Chỉ còn lại một con đường mòn dài và hẹp.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đang quan sát, Thẩm Hoài Sơn giải thích: "Là cậu của con đã dọn dẹp chỗ này. Mỗi buổi sáng khi xuống núi, ông ấy đều cầm liềm xuống chặt đứt bụi cây hai bên đường, để mẹ con và ba thận tiện đi làm về nhà."
Trần Hà Đường vẫn làm thợ săn, theo quy củ thông thường của ông ta, ông ta có thể một hai tháng không xuống núi.
Nhưng vì Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nên ông ta thường xuyên đi xuống bên trong đại đội.
Ông ta cầm theo những con mồi săn được và trao đổi đồ với các xã viên viên, đôi khi là đổi trứng gà, đôi khi đổi lấy muối ăn, còn có thịt xông khói hun khói, thỉnh thoảng đổi lấy một ít tiền.
Bây giờ Trần Viễn đã kết hôn rồi, Trần Hà Đường đã giải quyết xong một vấn đề lớn trong lòng, cuộc sống của ông ta vẫn phải tiến về phía trước.
Bây giờ ông ta muốn săn nhiều thứ hơn, đổi lấy tiền và đồ dùng, để tích góp mà trợ cấp cho vợ chồng Trần Viễn.
Đặc biệt là khi ông ấy nhìn thấy em gái Trần Thu Hà có một cháu ngoại gái, Miên Miên, ông ta cũng rất mong chờ, hy vọng con trai mình sẽ có trong tương lai.
Dù là cháu trai hay cháu gái thì ông ta đều rất yêu thương.
Khi Thẩm Mỹ Vân trở về nhà, Trần Thu Hà và Trần Hà Đường đều không có ở đó, trong nhà trống không.
Thẩm Mỹ Vân cảm kích nói: "Ba, cũng may là con dẫn Miên Miên đi tìm ba trước, nếu không con về nhà liền không vào nhà được."
Thẩm Hoài Sơn nói: "Con gái của ba vẫn là thông minh nhất!"
Mấy câu thổi phồng không não, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn, mỉm cười nhìn Thẩm Hoài Sơn đang đứng bên ngoài canh cửa: "Vừa lúc, cậu con không có nhà, con có thể mang nhiều đồ hơn để ra ngoài."
Thẩm Hoài Sơn do dự: "Con có thể giữ lại cho mình ăn đi."
"Có, có cho cả hai." Cô thúc giục: "Ba, ba nhanh đi canh cửa đi, con sẽ biểu diễn ảo thuật cho ba xem."
Thẩm Hoài Sơn đương nhiên không từ chối.
Lúc ông ấy đang canh cửa, Thẩm Mỹ Vân lập tức bảo Miên Miên lấy thêm mười cân thịt ba chỉ, mười cân thịt mỡ, mười cân sườn xương lẫn lộn và bốn cái móng heo lớn.
Bây giờ ở lâu, thật sự rất khó để trở nên tròn trịa.
Sợ hết trứng gà ở nhà, cô yêu cầu Miên Miên lấy ra thêm một trăm quả trứng gà nữa, nhưng tất cả đều được đặt trong phòng của Trần Thu Hà.