Diêu Chí Anh cũng không nghĩ tới chuyện này, vì thế cô ấy do dự một lát, quay đầu nhìn đám người Kiều Lệ Hoa.
"Chị Lệ Hoa, chị Chi Phương, các chị thấy thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc trước tốc độ chuyển chủ đề.
Kiều Lệ Hoa rất bình tĩnh: "Chị không có ý định kết hôn." Cô ấy nhìn ra hết ưu điểm cũng như tật xấu của đàn ông từ trên người Hậu Đông Lai.
Theo cô ấy thấy, thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào đàn ông!
Tào Chí Phương thẳng thắn hơn nhiều: "Chị không có bản lĩnh của Lệ Hoa, nếu muốn chị có thể kết hôn với ai đó, chị sẽ không phải trả điểm công khi cưới anh ta, anh ta vẫn có thể nuôi chị. Như vậy là đủ rồi. Nếu không được thì chị thà không lấy chồng."
Nếu đã gả chồng rồi... , cô ấy còn phải trả điểm công, sinh con đẻ cái, chăm sóc con cái, phục vụ cả nhà. Cô ấy thà lấy cái búa làm chồng còn hơn.
Còn không thoải mái như hồi còn độc thân.
Nhưng, Hồ Thanh Mai do dự một lúc: "Nếu có một đồng chí nam đến thay cho tôi làm việc để kiếm điểm công thì sao? Tôi có thể kết hôn với người như thế không?"
Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn cô ấy.
"Gia đình nhà trai như thế nào?"
Vào thời này, khi kết hôn, việc kết hôn không chỉ là việc chung sống với một người đàn ông mà còn có gia đình đằng sau người đàn ông đó cũng vô cùng quan trọng.
"Bình thường." Hồ Thanh Mai chán nãn, nói: "Chúng tôi đều từ đội sản xuất, làm sao có thể giàu có?"
Chẳng qua là địa vị thấp hơn hay cao hơn thôi.
Dù sao thì mọi chuyện cũng không thuận lợi.
"Vậy thì không kết hôn."
Tào Chí Phương trên thực tế cũng quyết đoán hơn rất nhiều.
"Hiện tại, anh ta giúp cô trả điểm công. Đó là bởi vì người đàn ông đó vẫn chưa kết hôn được với cô. Khi anh ta cưới cô rồi, cô có nghĩ anh ta sẽ giúp cô trả điểm công nữa không? Đến lúc đó, chẳng những anh ta không trả điểm công cho cô, cô còn phải phục vụ anh ta một ngày ba bữa, nếu cô may mắn cô còn phải phục vụ cả nhà anh ta nữa."
Hai mắt Hồ Thanh Mai trợn to.
"Làm sao? Cô không tin à? Cô đến nhà chị Hồng xem thì biết." Chị Hồng là thanh niên trí thức nữ lấy chồng từ điểm thanh niên trí thức của họ.
Nói thật, cuộc sống hôm nay nay không bằng ở Điểm thanh niên trí thức, ít nhất cuộc sống ở Điểm thanh niên trí thức có chút vất vả hơn, nhưng một người no đủ, cả nhà không đói."
Nếu cô ấy thực sự kết hôn với một gia đình nghèo, cô ấy sẽ nếm trải vị đắng của cuộc sống.
Khổ đến mức nỗi đau sâu trong tim hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhắc đến chị Hồng đã kết hôn, Hồ Thanh Mai thở dài: "Mỹ Vân, chồng cô trong quân đội có muốn kết hôn không?"
Nếu không được thì cô ấy gả vào quân đội cũng được.
Ít nhất chồng cô ấy cũng có việc làm chính thức, ăn đồ từ nguồn cung ứng lương thực, còn đỡ hơn việc đào đất kiếm ăn.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đương nhiên là có."
Cô vừa nói lời này, mấy người trong phòng từng người nhìn sang.
"Các cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, kết hôn với người trong quân đội sẽ là cả đời các cô không thể quay về Bắc Kinh."
Cô đã sớm biết rõ điểm này, nếu Quý Trường Tranh ở đồn trú quân Mạc Hà cả đời, rất có thể cô sẽ ở lại đây với anh đến hết đời.
Điều này cũng có nghĩa là cô đã từ bỏ việc quay trở lại Bắc Kinh.
Đây là điều cô đã lựa chọn trước khi kết hôn.
Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, căn phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Hồ Thanh Mai theo bản năng lẩm bẩm nói: "Nếu kết hôn vơi người trong quân đội, chẳng những không thể về Bắc Kinh mà còn không thể ly hôn, tức là cả đời sẽ bị trói buộc với Mặc Hà." "
Đây cũng là một cái ngõ cụt.
Hồ Thanh Mai nhịn không được, la to lên: "A a a a, sao lại khó như vậy? Vì sao phía trước có sói, phía sau có hổ? Tiến lên phía trước một bước sẽ rơi xuống vực, lùi lại thì lại rơi xuống hố."
Thấy cô ấy đã trút giận xong.