Cô ấy nắm lấy tay Thẩm Mỹ Vân nói: "Chị Mỹ Vân, nếu Chí Quân có thể làm học trò của chú Thẩm, em sẽ làm trâu làm ngựa của chị."
Nói xong, cô ấy định kéo Diêu Chí Quân đến quỳ lạy với Thẩm Mỹ Vân, nhưng Thẩm Mỹ Vân từ chối.
Cô đỡ đối phương lên.
"Còn chưa xem qua năng khiếu của em ấy, chị sẽ dẫn em ấy đi hỏi ba chị để xem em ấy có năng khiếu học y hay không."
Học y cũng phải có thiên phú, nếu không có thì sẽ hết sức khó khăn.
"Cho dù mọi việc không thành công, chị Mỹ Vân, em vẫn cảm ơn chị."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu. Sau khi cô rời khỏi điểm thanh niên trí thức, cô trực tiếp dẫn Diêu Chí Quân đi tìm ba mình.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn vẫn đang ngồi ở phòng khám. Ông ấy và bác sĩ Ngưu vừa nói chuyện vừa bận rộn làm việc.
Bác sĩ Ngưu chủ yếu là bác sĩ Trung y, còn Thẩm Hoài Sơn chủ yếu là bác sĩ Tây y nên hai người ở chung một chỗ vẫn rất hợp nhau.
Khi Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Quân đến đây, vừa lúc không có bệnh nhân.
"Ba!"
Thẩm Mỹ Vân gọi ông ấy, Thẩm Hoài Sơn nhìn sang: "Mỹ Vân, sao con lại tới đây?"
Buổi chiều, Miên Miên và ông ấy đi ra ngoài, hiện tại cô bé cũng không biết chạy đi đâu trong đại đội, mà là Thẩm Hoài Sơn đoán khả năng cao là cô bé đi chơi với mấy đứa nhỏ ở nhà lão bí thư chi bộ.
Khi ông ấy để ý đến Diêu Chí Quân đang đi theo Thẩm Mỹ Vân, ông ấy nhận ra cậu bé, nên ông ấy đem hết dược liệu đều vứt sang một bên.
"Đứa trẻ này có chỗ nào không khỏe, con dẫn cậu bé đến đây khám đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu.
"Con muốn hỏi ba là ba và chú Ngưu có muốn nhận học trò không?"
Khoảng sân nhỏ trở nên yên tĩnh.
Ngay lúc Thẩm Hoài Sơn và Bác sĩ Ngưu đang trao đổi ánh mắt với nhau, Diêu Chí Quân thông minh hiếm thấy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người họ.
"Thầy, thầy nhận con đi. Con sẽ học tập thật siêng năng. Con không cần tiền công. Chỉ cần cho con một chút thức ăn là được rồi."
Trước kia, Diêu Chí Quân vốn là thiếu gia ở nhà, nhưng cậu bé mới đến đây được một năm rưỡi thôi, cuộc sống đã gọt rửa tính tình thiếu gia của cậu bé không còn chút dấu vết.
Cậu bé chỉ còn lại hy vọng sống sót thôi.
Cậu bé muốn tự nuôi sống bản thân và không kéo chân chị gái để chị gái không cần phải lấy chồng.
Ông ấy nhìn thấy cậu bé trực tiếp quỳ xuống.
Thẩm Hoài Sơn giật mình, giơ tay đỡ cậu bé: "Đứa trẻ này, sao nói quỳ là quỳ liền vậy."
"Trước tiên, con đứng dậy đã."
Diêu Chí Quân do dự một lát, cuối cùng cậu bé cũng đứng lên.
Lúc Thẩm Hoài Sơn đỡ cậu bé dậy, ông ấy túm lấy cánh tay theo bản năng của đứa bé này, cánh tay gầy gò như da bọc xương.
Cảm giác sần sùi trên tay khá khó chịu.
Thẩm Hoài Sơn đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Mai Vân đưa cậu bé tới đây.
Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Chỗ này của chú không nhất định là nơi tốt để đi. Có thể con phải chịu cực khổ, con có thể làm được hay không?"
Diêu Chí Quân gật đầu: "Con có thể!"
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ một chút, dẫn Diêu Chí Quân vào trong phòng có dược liệu được đặt trên kệ gỗ.
"Con có biết thứ này không?" Các dược liệu được đổ đầy tới miệng giỏ và được phơi khô trong bóng râm.
Diêu Chí Quân lắc đầu, nhưng cậu bé lập tức bổ sung: "Con có thể học được."
Thẩm Hoài Sơn hỏi cậu bé: "Con biết chữ không?"
Diêu Chí Quân gật đầu: "Con học lớp ba tiểu học."
Sau này cậu bé đến điểm thanh niên trí thức, nhưng chị gái cậu bé vẫn tiếp tục dạy cậu bé nhận mặt chữ.
Thẩm Hoài Sơn nghe xong, trong lòng đã có quyết định, ông ấy đi gặp bác sĩ Ngưu. Bác sĩ Ngưu suy nghĩ một chút: "Cứ giữ cậu bé lại cũng được, tôi thật sự thiếu người phụ việc, nhưng chú nói trước, chú chỉ lo được cơm nước, không có trả lương, học được bao nhiêu là do bản lãnh của con."