Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đều bị chen chúc ngoài cửa.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô hít sâu: "Miên Miên, đột ngột quá, lần sau chào mẹ một tiếng."
Miên Miên ừ một tiếng, lè lưỡi: "Vậy lần sau con cẩn thận một chút."
Thẩm Mỹ Vân nhìn một phòng kẹo, trong đó đường trắng cùng đường hoa quả nhiều nhất, các loại các vị cộng lại có mấy trăm cân, còn có tô tâm đường một trăm cân hướng lên trên, đại bạch thỏ sữa đường, kim ti hầu sữa đường, chocolate, tửu tâm đường, đậu phộng đường, sandwich đường.
Thẩm Mỹ Vân lựa chọn đường trái cây và đường trắng, giống nhau một trăm cân, xách hai túi ra: "Thu hồi hết số còn lại đi." Sợ liên tục thu một hơi, cô còn cố ý dặn dò một câu: "Đặt thành vị trí ban đầu."
Miên Miên ừm một tiếng, tay nhỏ vung lên, trong phòng trong nháy mắt lại rộng rãi.
Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, xem xong đường trắng cùng lá trà, nàng ngược lại nhớ tới một chuyện.
"Rượu đâu? Miên Miên nhìn xem chúng ta còn bao nhiêu rượu?"
Cô nhớ rõ lúc ấy trữ hàng, rượu đắt tiền không mua được bao nhiêu, trên cơ bản đều là rượu bình giá, lấy vại luận số.
Nhất là Nhị Oa Đầu và Hoàng Tửu, trực tiếp mua mấy chục vại.
Miên Miên nghĩ nghĩ, hỏi trước một câu: "Muốn lấy ra xem không?"
"Thùng rượu lớn, chiếm chỗ tốt."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Miên Miên truy hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
"Lấy một cái trước đi."
Thùng rượu lớn thật sự là quá chiếm diện tích. Miên Miên vung tay lên, trong phòng chính vô duyên vô cớ có thêm một vại rượu lớn, chiếm hơn phân nửa diện tích.
Thùng rượu này ngược lại có thể mở ra, Thẩm Mỹ Vân mở nắp ra ngửi ngửi: "Giống như là Nhị Oa Đầu."
Hương vị rượu rất mạnh, vừa nhìn đã biết là nồng độ rượu cao.
"Còn nữa không? Đang lấy một vại ra xem thử."
Miên Miên gật gật đầu, lại cầm một vại rượu vàng đi ra, rượu vàng cùng rượu trắng khác nhau rất rõ ràng, rượu trắng giống như là nước, không màu trong suốt loại kia.
Nhưng rượu vàng không giống nhau, màu sắc hơi hơi ố vàng, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, nếu là cẩn thận ngửi, thậm chí có lẽ còn có thể ngửi ra mùi gạo.
Đương nhiên, mùi gạo kia giấu rất nồng, phải mũi rất nhạy bén mới có thể ngửi được.
Thẩm Mỹ Vân nhìn rượu gạo một chút, cảm thấy cái này cũng không tệ, liền nói với Miên Miên: "Đem hai vại rượu này để một mình, lúc mụ mụ một hồi đi gặp chú Lục Tử, muốn dùng thử."
Để phân biệt với các loại rượu khác, Thẩm Mỹ Vân còn dùng bút máy viết một miếng dán, dán lên đó.
"Được rồi, thu như vậy."
Miên Miên đáp một tiếng.
Chờ cô bé cất đi về sau, Thẩm Mỹ Vân ngược lại là nhớ tới một chuyện: "Có mở qua bình rượu hay không?"
Nếu cô nhớ không lầm, cậu Trần Hà Đường rất thích uống rượu.
Miên Miên kiểm tra bong bóng một lần: "Không có đâu, toàn bộ đều chưa mở."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, đi vào trong phòng bếp, cầm một cái bình dầu cùng phễu rửa sạch đi ra: "Đây, bỏ rượu vàng ra một vại, mẹ cho cậu ông con một bình."
Mười cân một bầu rượu, cũng đủ uống một đoạn thời gian rất dài, huống chi, rượu vàng còn có thể dưỡng thân, uống chút rượu vàng tóm lại là không sai.
Miên Miên haizzmột tiếng, chọn một vại rượu vàng đặt ở ngoài cùng lấy ra, Thẩm Mỹ Vân dùng gáo cùng phễu, múc một bình lớn đựng lên.
Chờ đựng xong một bầu rượu, cô bé cảm thấy mình cũng có thể bị hun say.
Là thật sự có chút vì xông, choáng váng.
Thẩm Mỹ Vân vịn lưng ghế: "Được rồi được rồi, còn lại thu hết đi."
Miên Miên gật gật đầu, rất nhanh một vại rượu đã không thấy đâu.
Chỉ là, trong nhà chính còn dư lại một trận nồng đậm mùi rượu, Thẩm Mỹ Vân lập tức mở cửa sổ ra hít thở không khí.
Lại giấu một bầu rượu kia ở trong phòng Trần Hà Đường, lúc này mới dẫn Miên Miên ra cửa.
Cô hôm nay muốn đi tìm Kim Lục Tử làm buôn bán, cho nên mang Miên Miên lên là nhất định, dù sao, Miên Miên chính là cô bé di động kho hàng.