Một đứa trẻ sống nội tâm như vậy đã biến thành một đứa trẻ nói nhiều từ khi gặp Miên Miên.
Miên Miên vội vàng đưa kem que ra: "Anh mau ăn nhanh đi, nếu không sẽ tan chảy hết mất." Sau khi nhìn thấy Ôn Hướng Phác nhận cây kem, cô bé nói: "Sáng sớm em vừa mới trở về, sau cơm xong thì đến tìm anh."
"Anh Hướng Phác, em có phải là người đối với anh tốt nhất trên thế giới này không?"
Ôn Hướng Phác nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy."
"Vậy sao anh không ăn kem đi? Nó sắp chảy hết rồi."
Cái này-
Ôn Hướng Phác nắm chặt que kem, nhưng cậu không nhúc nhích.
"Em nói cho anh biết, kem que vị đậu xanh là ngon nhất, không chỉ giải nhiệt mà còn mát và ngọt nữa".
Vẻ mặt nghiêm túc Miên Miên giới thiệu: "Bà cho em hai que, một cái để em ăn hôm nay, một cái ngày mai, em mang cho anh phần ngày mai của em đất."
Dưới ánh mắt mong chờ của Miên Miên, Ôn Hướng Phác không chút do dự, cắn một miếng, vị đậu xanh mát lạnh vô cùng ngọt ngào, cũng khiến cậu quên đi lo lắng.
"Nó có ngon không?"
"Rất ngon!"
Ôn Hướng Phác dẫn Miên Miên lên lầu: "Trong lúc em đi vắng, anh đã sưu tầm rất nhiều tiểu thuyết, để anh đưa em đi đọc."
Trên đường lên lầu, cậu không quên nắm tay Miên Miên.
Miên Miên khịt mũi: "Có những loại tiểu thuyết nào vậy?"
Ôn Hướng Phác giới thiệu sơ qua, chờ đến lúc sau khi lên lầu, cậu mới nói: "Khi nào em đọc nó thì sẽ biết."
"Nếu anh nói trước cho em biết, em sẽ mất hứng thú."
Miên Miên gật đầu, đi tới phòng đọc sách của Ôn Hướng Phác, rất rộng, rộng tới mấy chục mét vuông, trong phòng chất đầy những giá sách, mỗi ngăn đều chất đầy những quyển sách dày.
Cho dù không phải lần đầu tiên bước vào, Miên Miên vẫn sẽ kinh ngạc nói: "Anh Hướng Phác, căn phòng này của anh giống y như một cái thư viện!"
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút: "Thư viện?"
"Thư viện Đại học Bắc Kinh sao?"
Miên Miên nói: "Chắc là vậy?"
Cô bé cũng không biết liệu hai nơi có thật sự giống nhau hay không. Sự chú ý của cô bé nhanh chóng bị chuyển hướng bởi trên bàn có một chiếc hộp trong suốt, bên trong có rất nhiều con hạc giấy.
"Cái này là cái gì?"
Miên Miên chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này trước đây, không phải Miên Miên không biết, mà là một nghìn con hạc giấy vốn thuộc về Thẩm Mỹ Vân khi cô còn nhỏ. Đây là khoảng cách thế hệ của thời đại, nên đương nhiên Miên Miên không nhận ra chúng.
"Một nghìn con hạc giấy."
Ôn Hướng Phác cắn một miếng kem, hai mắt đen láy trong suốt, giọng điệu nghiêm túc: "Mỗi ngày khi em không ở đây, anh sẽ gấp hạc giấy."
Chờ đợi theo cách này có vẻ không cần quá lo lắng và nhàm chán.
Miên Miên là người bạn đầu tiên mà Ôn Hướng Phác kết bạn.
Miên Miên cầm lấy chiếc hộp trong suốt lắc lắc: "Vậy anh đã gấp được bao nhiêu cái, có nhiều như vậy, nguyên cả một cái hộp lớn."
"Hôm nay là một trăm bốn mươi ba cái."
Nói xong, Ôn Hướng Phác lấy ra một con hạc giấy đưa cho Miên Miên rồi nói: "Em đã về rồi nên không tính ngày hôm nay, nên chỉ là một trăm bốn mươi hai."
Cậu và Miên Miên đã xa nhau một trăm bốn mươi hai ngày!
Miên Miên cầm hạc giấy nói: "Anh Hướng Phác, anh giỏi toán thật đấy."
Anh ấy luôn tính toán một cách rất nhanh chóng và không bao giờ bị vướng mắc ở chỗ nào.
"Vậy em học không giỏi à?"
Miên Miên ậm ừ, cúi đầu nói: "Mẹ nói em giỏi tiếng Trung, còn chữ trong toán học không đẹp bằng chữ Hán nên em không giỏi."
Ôn Hướng Phác nghe vậy, ăn hết miếng kem cuối cùng, sau đó kê ghế leo lên giá sách, lục lọi từ dưới lên trên, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sách tên là Toán cơ bản. Cậu lấy ra đưa cho Miên Miên.
"Em đọc xong quyển này thì sẽ học toán tốt hơn."
Miên Miên tiếp nhận sách nhập môn toán học cơ bản như cầm lấy một viên gạch, cổ tay cô bé bị kéo xuống theo nó, và cô bé gần như ngã xuống.