Miên Miên không hiểu, cô bé choáng váng: "Các chữ số Ả Rập là một, hai, ba, bốn, năm à?"
"Phải"
"Đây là những điều cơ bản để chúng ta bắt đầu. Trước tiên chúng ta phải học những con số này. Sau khi học cách các con số hoạt động, chúng ta có thể đến những kiến thức nâng cao hơn."
Bây giờ, Miên Miên đã hiểu: "Nói một cách đơn giản hơn, tất cả chỉ là để thanh toán tài khoản và kiếm tiền, phải không??"
Cái này --
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút, hình như đây đúng là sự thật.
"Cũng có thể hiểu như vậy."
Miên Miên đột nhiên đổi chủ đề: "Anh Hướng Phác, anh đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền làm vốn riêng rồi?"
Ôn Hướng Phác trả lời theo bản năng: "Ba ngàn năm trăm tám mươi bảy tệ, làm sao vậy?"!
(*) Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc khi thấy dung mạo đẹp như tiên
Miên Miên nghe vậy lập tức sửng sốt: "Anh Hướng Phác, anh giàu như vậy sao?"
Đó là hơn ba nghìn tệ cơ đấy. Cô bé mới chỉ thấy số tiền này từ mẹ mình. Tất cả số tiền mẹ cô kiếm được từ việc kinh doanh đều do Miên Miên thu thập.
Cô bé là một đứa bé ngoan. Mẹ bảo cô bé không được lấy tiền này nên cô bé chưa bao giờ lấy nó dù chỉ một lần.
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút rồi nói: "Không nhiều."
Miên Miên mở to mắt: "Anh Hướng Phác, Miên Miên nghi ngờ anh đang khoe khoang với em!"
Hơn ba ngàn tệ còn không phải là nhiều sao?
Số tiền này cao gấp nhiều lần lương của ba cô bé, anh Hướng Phác còn giàu hơn cả ba mình.
Ôn Hướng Phác cụp mắt xuống: "Đây là thứ trước khi đi mẹ anh để lại cho anh."
Cái gì?
Miên Miên lập tức vểnh lên đôi tai nhỏ của mình, nói rất nhiều câu: "Mẹ anh? Tại sao mẹ anh lại để lại cho con mình nhiều tiền như vậy?"
Hơn nữa, cô bé chưa bao giờ gặp mẹ của anh Hướng Phác.
Khi nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt Ôn Hướng Phác có chút trầm xuống, như hạt trân châu bị bụi phủ kín, cả người co rúm lại.
"Cụ thể thì anh cũng không biết, chỉ biết trước khi rời đi bà ấy đã để lại toàn bộ số tiền cho anh."
Sau đó, mẹ cậu biến mất.
Biến mất một ngày ngay sau khi ba anh qua đời.
Không ai biết mẹ của Ôn Hướng Phác đã đi đâu, họ chỉ biết rằng trước khi đi, bà đã để lại một số tiền lớn cho Ôn Hướng Phác, số tiền này được bà nội của Ôn Hướng Phác giữ trong hợp tác xã.
Đây là điều mà Ôn Hướng Phác đã biết từ khi có nhận thức.
Hình bóng đó là điều cậu luôn nhớ mãi.
Ba, mẹ, bà nội, ký ức từ nhỏ của Ôn Hướng Phác đã tràn đầy những lời từ biệt không ngừng nghỉ.
Cậu ấy vốn luôn chỉ có một mình từ đầu đến cuối.
Cho đến khi-
Ôn Hướng Phác đã có được người bạn đầu tiên của mình – Thẩm Miên Miên.
Cậu nhìn cô bé, không giấu diếm điều gì về quá khứ của mình.
"Em biết anh muốn hỏi, mẹ anh ở đâu, phải không?"
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc.
"Anh cũng không biết." vẻ mặt Ôn Hướng Phác bình tĩnh, cụp mắt xuống: "Anh không biết. Không ai biết bà ấy đã đi đâu."
Lúc này, cậu thậm chí không còn gọi người kia là mẹ nữa.
Không hiểu sao Miên Miên có thể đoán ra lúc này Ôn Hướng Phác sẽ rất buồn bã, cô bé chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, nắm lấy tay Ôn Hướng Phác, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh Hướng Phác, mẹ của em rất tốt."
"Em sẽ chia cho anh một nửa phần của mẹ em."
Đây là lần đầu tiên Miên Miên phải chia tình yêu của mẹ mình theo đúng nghĩa, phải biết rằng khi còn ở trong Đại đội Tiền Tiến, dù là A Hổ, A Ngưu, Ngân Hoa và Ngân Diệp, họ đều ghen tị với cô bé vì có người mẹ tốt như vậy.
Nhưng Miên Miên chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tình yêu của mẹ mình.
Bởi vì theo quan điểm của Miên Miên, họ đều có mẹ ruột của mình.
Nhưng anh Hướng Phác thì khác.
Anh Hướng Phác là người đáng thương nhất trong số rất nhiều người bạn mà cô bé biết.
Ôn Hướng Phác nghe được Miên Miên lời nói, lộ vẻ mặt giật mình, sau đó mím môi cười, có chút ngượng ngùng.