Bác sĩ Vương nhấc kính lão lên nhìn cô ấy một cái: "Đi bệnh viện Mạc Hà lấy, mang từ Bắc Kinh tới, sợ là cô phải mang hai theo bao thuốc đấy."
Bà ất vừa mở đã là ba tháng.
Tống Ngọc Thư kêu lên một tiếng" "Có thể làm như vậy được không? Trước tiên kê cho tôi một tháng, tôi lấy thuốc một tháng về uống, sau đó so sánh với thuốc kê từ bệnh viện Mạc Hà, nếu thuốc của Bắc Kinh tốt, mỗi tháng tôi lại trở về tìm ngài kê."
Cái này cũng được.
Bác sĩ Vương viết thêm mấy chữ ở trên phương thuốc: "Cầm đi."
Tống Ngọc Thư ừ một tiếng, đã đi tới cửa, lại quay đầu chạy tới, thấp giọng nói: "Dì Vương, con có thể mang thai chứ?"
Gọi một tiếng dì Vương ngược lại không sai, đây coi như là kéo gần mối quan hệ giữa đôi bên.
Bác sĩ Vương nhìn cô ấy một cái: "Tuổi còn trẻ làm sao không mang thai được?"
Nghe nói như thế, Tống Ngọc Thư nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn ngài."
Chờ ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Thẩm Mỹ Vân đi tới đón: "Thế nào rồi?"
Tống Ngọc Thư: "Nói để cho chị điều trị thân thể trước, chờ thân thể điều trị tốt mới nói."
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, chợt thở phào nhẹ nhõm, cô biết Tống Ngọc Thư khát vọng muốn làm mẹ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh không có vấn đề lớn là tốt rồi.
Sau khi cùng Tống Ngọc Thư đi lấy thuốc xong, Thẩm Mỹ Vân đi về nhà, buổi chiều, cô hiếm khi được nghỉ ngơi, Miên Miên cũng không đi tìm Ôn Hướng Phác.
Hai mẹ con làm ổ ở nhà, Thẩm Mỹ Vân nằm ở trên ghế hóng mát, phe phẩy quạt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Miên Miên theo bà Quý học ca hát.
Cô nhịn không được nở nụ cười, bà Quý là ca sĩ già về hưu của đoàn văn công, giọng hát trong trẻo, làm cho người ta không khỏi bất ngờ.
Miên Miên rất thích nghe, nghe rồi bắt đầu học.
Thẩm Mỹ Vân phe phẩy quạt, ăn nho đã rửa sạch, nhìn thấy một màn như vậy thì nhịn không được nở nụ cười.
Bà Tống tới đúng lúc này, bà thừa dịp con gái Tống Ngọc Thư đi làm trong nhà máy, lén xách đồ tới.
Lúc bọn Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bà Tống tới, còn có chút ngoài ý muốn.
"Mẹ nuôi." Thẩm Mỹ Vân cũng không gọi là bà Tống, dù sao, đây là bối phận Miên Miên gọi. Cô gọi theo cách của Tống Ngọc Thư và Trần Viễn, trước kia gọi là dì Tống, bây giờ gọi là mẹ nuôi.
Bởi vì, bà tống là mẹ ruột của Tống Ngọc Thư, cũng là mẹ vợ của Trần Viễn, đây là thân thích lòng vòng.
Thẩm Mỹ Vân muốn đứng lên chào hỏi, nhưng lại bị bà Tống ấn xuống: "Con nhà mình không cần khách khí, cứ nằm đi."
"Dì chỉ đến nói đôi câu." Bà Tống kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Con ngoan, cảm ơn con."
Bà ta thật sự cảm kích Thẩm Mỹ Vân, một là Thẩm Mỹ Vân giúp Ngọc Thư tìm được bạn đời, kết hôn tới nay cuộc sống hôn nhân cũng coi như là mỹ mãn.
Thứ hai là, Tống Ngọc Thư cuối cùng cũng đi khám cơ thể, trước kia không biết bà Tống đã nhắc qua bao nhiêu lần, nhưng Tống Ngọc Thư vẫn cứng đầu không nghe cho tới bây giờ.
Thẩm Mỹ Vân bị kéo như vậy, cô có vài phần ngượng ngùng: "Mẹ nuôi, người một nhà không cần khách khí như vậy."
Bà Tống buông tay cô ra, cười cười: "Vẫn là đứa nhỏ như con hiểu rõ." Bà ta đưa giỏ xách qua: "Tổ yến người khác tặng cho dì, nói là dùng để bồi bổ thân thể, Ngọc Thư một hộp, con một hộp."
Thẩm Mỹ Vân muốn nói tổ yến này quá quý giá, nhưng lại bị bà Tống chặn lời: "Đã nói là người một nhà, không nên đùn đẩy."
Lần này Thẩm Mỹ Vân quả thật cũng không tiện đẩy lại, cô nhận lấy: "Cảm ơn mẹ nuôi."
Bà Tống càng nhìn Thẩm Mỹ Vân càng thích: "Thật là một đứa trẻ ngoan."
Nếu đứa nhỏ này không kết hôn, bà ta cũng muốn đi làm mai cho cô, chỉ là nếu ý nghĩ này để cho bà Quý biết, bà Tống biết sẽ giữ bà ta lại mắng một trận.
Chờ bà Tống đưa đồ xong rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cầm tổ yến kia do dự.