Cũng vì vừa mới đón năm mới xong, Miên Miên vẫn đang trong kỳ nghỉ đông nên vẫn chưa trở về lại đại đội Tiến Lên.
Nhờ thế, Thẩm Mỹ Vân mới có thể hành động dứt khoát như vậy.
Sau khi cô đến, Tiểu Hầu trên xe liền khởi động xe: "Chị dâu, chị ngồi vững nhé."
Quý Trường Tranh đi học nâng cao, đã bố trí sẵn đường lui cho Tiểu Hầu rồi, trực tiếp để cậu ta đi lái xe, vừa hay cậu ta cũng biết lái.
Chỉ có thể nói, cơ hội dành cho người có sự chuẩn bị, kỹ thuật lái xe của Tiểu Hầu rất tốt, lần này cậu ta trở thành người dẫn đầu đi đến thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Đúng lúc Thẩm Mỹ Vân lại quen cậu ta, nên ngồi ở ghế lái phụ của xe cậu ta.
"Ngồi vững rồi." Thẩm Mỹ Vân nói.
Nghe vậy, Tiểu Hầu lập tức khởi động xe, từ đồn trú Mạc Hà đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, phải chạy hết một buổi chiều và cộng thêm một đêm nữa là mất mười sáu giờ.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, chân gần như tê liệt, đồn trú của Cáp Nhĩ Tân ở ngoại ô, cho nên họ đến trường pháo binh trước. Trường pháo binh nằm trong nội thành, ngay bên cạnh Bệnh viện quân y tỉnh.
Vì vậy, xét về đường đi thì điểm dừng chân đầu tiên của họ là Trường pháo binh thành phố Cáp Nhĩ Tân. Sau khi xe đi qua cổng trường, họ đã tiến hành đăng ký.
Vì hai bên đã trao đổi trước nên việc vào trong tương đối suôn sẻ.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Vân và mọi người đến khu hậu cần, không thể đến khu giảng dạy phía trước. Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, điều này không quan trọng.
Trường pháo binh thành phố Cáp Nhĩ Tân đã đặt mười con heo, một trăm con gà, hai trăm con thỏ và một nghìn quả trứng. Chỉ có thể nói, xét về điều kiện, điều kiện của Trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân chắc chắn tốt hơn so với đồn trú của Lương Chiến Bẩm.
Nhưng cũng phải thôi, một bên là vùng núi xa xôi hẻo lánh canh giữ biên giới, một bên là trung tâm thành phố Cáp Nhĩ Tân, nơi cung cấp cán bộ cấp cao cho các đơn vị đóng quân.
Tất nhiên là không giống nhau rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn. Trước tiên, cô cùng cán bộ Hậu cần và kế toán của Trường pháo binh kiểm tra hàng, sau đó lại cân lại.
Mười con heo không dễ cân, hậu cần đã phải điều đến năm sáu người thì mới có thể khống chế được cục diện.
"Nhiều thịt heo như vậy, mười con này phải ăn đến bao giờ mới hết?"
Các cán bộ Hậu cần cũng không ngờ rằng lần này nhà trường lại hào phóng đến vậy.
"Muốn ăn hết thì dễ lắm, cứ ăn thả ga đi, xem mười con heo này có thể ăn hết trong ba ngày không?"
Câu hỏi này thực sự làm khó Chủ nhiệm hậu cần: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, trước tiên hãy đi tìm người đến giữ những con heo này lại đã, cân trọng lượng rồi tính tiếp."
Năm người vẫn không làm xuể, heo chạy khắp nơi trong xưởng, hơn nữa còn phải có người giữ chặt để cân trọng lượng.
"Ra phía trước, tìm vài học viên cao to lực lưỡng đến đây, bảo chúng tham gia hỗ trợ." Hậu cần của mình chỉ có mấy người này, lại còn phải nấu cơm trong căng tin, đến giờ cơm trưa, căn bản là không xoay xở kịp.
Nhơ có lời dặn dò của Chủ nhiệm hậu cần, cán sự hậu cần nhỏ đó tất nhiên không dám không nghe.
Ngay lập tức chạy đến lớp học phía trước.
"Có ai rảnh không?"
"Hậu cần có mười con heo cần cân, số người có mặt không đủ, qua hỗ trợ một tay nào."
Nghe tiếng gọi, mọi người trong lớp lập tức xôn xao và đều nắm bắt được trọng điểm.
"Có thịt heo để ăn à?"
"Còn là mười con lận à!"
"Đi đi đi, đi xem heo nào."
Mọi người ầm ầm kéo đến, chừng mười mấy người, đều muốn đến nhà ăn giúp đỡ. Thời buổi này mà không tích cực ăn thịt thì tư tưởng đúng là có vấn đề.
Nhìn thấy một nửa số người đã đi.
Triệu Hướng Viễn cũng không ngồi yên được nữa, cất sách trong tay, quay sang hỏi Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, anh đi không?"