Đều là những chàng trai trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, khi nhìn thấy một nữ đồng chí xinh đẹp, họ giống như những con sói nhìn thấy cừu, chỉ muốn lao vào tấn công.
Tuy nhiên --
Người phụ nữ này lại quá điềm tĩnh, dưới sự chú ý của nhiều nam đồng chí như vậy, cô hoàn toàn không có phản ứng gì, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Cũng chẳng trách, tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí quản đốc, nghĩ đến việc cô là người đến từ đồn trú Mạc Hà, mọi người cũng coi như có thể hiểu được.
"Quản đốc Thẩm." Chủ nhiệm Lý gọi: "Giá cả thì vẫn theo như chúng ta đã trao đổi qua điện thoại chứ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đúng vậy."
Trong lòng chủ nhiệm Lý đã tính toán hết rồi, thấy bên này đã cân xong, ông ta lập tức viết một tờ giấy ghi chú: Thịt heo hai nghìn cân, thỏ bảy trăm cân, gà bốn trăm cân, ngoài ra còn có một nghìn quả trứng.
Rồi ghi riêng giá tương ứng cho từng loại gia súc.
Sau đó, ông ta đưa tờ giấy cho một cán bộ hậu cần nhỏ bên cạnh: "Cậu đưa tờ giấy này cho kế toán Mạnh, bảo anh ấy tính tiền theo đây, rồi đến đây thanh toán."
Cán bộ hậu cần nhỏ đó tất nhiên không từ chối, cầm tờ giấy chạy đi mất.
"Quản đốc Thẩm, cô muốn ăn cơm trước hay đợi kế toán Mạnh đến thanh toán trước?"
Thẩm Mỹ Vân vốn thích làm xong việc này rồi mới làm việc khác, cô nói: "Thanh toán trước, thanh toán xong thì đi ăn cơm, chiều chúng tôi còn phải đến đồn trú Cáp Nhĩ Tân một chuyến."
Thời gian có hơi gấp.
Thấy cô đã nói vậy, chủ nhiệm Lý tất nhiên không miễn cưỡng.
Tiểu Hầu ở bên cạnh nhìn thấy môi Thẩm Mỹ Vân có hơi trắng, nghĩ rằng cô đã đi suốt một đường mà chưa uống một ngụm nước nào, liền cầm lấy bình nước của Thẩm Mỹ Vân chạy đến hậu cần đổ đầy một bình nước rồi đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, chị uống chút nước trước đã."
Khi nghe Tiểu Hầu gọi "chị dâu", những học viên nam đang căng tai nghe ở bên cạnh đều sửng sốt.
Chị dâu?
Chỉ có một khả năng khiến một chiến sĩ nhỏ gọi một nữ đồng chí là "chị dâu", đó là nữ đồng chí đó đã kết hôn.
Khi nhận ra điều này, mọi người đều thất vọng, nữ đồng chí xinh đẹp này đã kết hôn rồi.
Khoảnh khắc đó, như thể những bông hoa đang nở rộ đều héo úa theo.
Khoảnh khắc đó, giống như những bông hoa đang nở rộ bỗng héo tàn.
Ngược lại, Thẩm Mỹ Vân lại không hề để tâm, thực sự là không bao giờ nghĩ ra được điều này, một phụ nữ đã kết hôn như cô, con cái cũng lớn như vậy rồi, lại còn được các đồng chí nam độc thân để ý tới.
Sau khi nhận lấy bình nước mà Tiểu Hầu đưa cho, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Cảm ơn." Tiểu Hầu quả thật rất chu đáo, khó trách Quý Trường Tranh từng nói với cô, nếu có vấn đề thì hãy nhờ cậu ta giúp đỡ.
Tiểu Hầu cười ngại ngùng, tự mình cũng cầm bình nước lên uống trước.
Đợi đến khi Thẩm Mỹ Vân uống được một nửa thì kế toán Mạnh cũng tới. Khi đến, trong tay ông ấy còn cầm một xấp tiền lớn, rõ ràng là đã tính toán xong cả rồi nên mới trực tiếp cầm tiền tới luôn.
"Quản đốc Thẩm ở đâu?" Tất nhiên là kế toán Mạnh đã nhận được tin, người tới Trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân đưa hàng cho họ là quản đốc Thẩm.
Chủ nhiệm Lý chỉ vào Thẩm Mỹ Vân đang ngồi nghỉ trên tảng đá bên cạnh.
Kế toán Mạnh ngạc nhiên, không ngờ vị quản đốc Thẩm này lại trẻ như vậy, hơn nữa còn là một cô gái.
Ông ta cố nén sự ngạc nhiên xuống, sải bước lớn về phía Thẩm Mỹ Vân, trước tiên là bắt tay: "Quản đốc Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân vặn nắp bình nước, đưa tay bắt lại: "Kế toán Mạnh."
"Tôi đã tính toán rõ ràng giá cả hết rồi." Kế toán Mạnh đưa cho cô một túi tiền: "Tổng cộng là hai nghìn sáu trăm ba mươi hai, cô kiểm tra lại nhé."
Thẩm Mỹ Vân nhận tiền, sau đó chia thành hai phần, một phần cô cầm, một phần đưa cho Tiểu Hầu.
"Cùng đếm đi."