Thời buổi này, để ăn được thịt cũng không phải là chuyện dễ dàng đối với mọi gia đình.
"Ăn không?" Quý Trường Tranh nhướn mày hỏi.
Triệu Hướng Viễn: "Ăn ăn ăn."
"Tôi đi lấy hộp cơm ngay đây." Nói rồi, cậu ấy quay lại bàn lấy hộp cơm của mình, mở nắp hộp ra, rồi đặt ngay trước mặt Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh vô cùng hào phóng, múc cho cậu ấy hơn nửa hộp, Triệu Hướng Viễn trợn tròn mắt: "Cho thêm ớt khô nữa, ớt này thơm quá."
Tay Quý Trường Tranh khẽ run, thêm ớt vào, cùng với đó là vài miếng thịt thỏ.
Điều này khiến Triệu Hướng Viễn có chút ngượng ngùng: "Lần sau khi tôi mua được thịt, tôi sẽ trả lại anh."
Quý Trường Tranh khịt mũi: "Không cần đâu."
Triệu Hướng Viễn nhận được thịt thỏ xào cay, là một kẻ ham ăn không chối cãi, cậu ấy lập tức ngồi ngay ngắn xuống giường, vừa ăn vừa xuýt xoa.
Thịt thỏ ngon đến mức khiến cậu ta vừa ăn vừa cảm thán: "Trường Tranh, tay nghề đầu bếp của vợ anh thật tuyệt."
"Ngon hơn cả món tôi từng ăn ở nhà hàng quốc doanh trước đây."
Mẹ kiếp, thơm quá.
Rõ ràng là đã ăn trưa rồi, nhưng giờ không thể dừng lại được.
Nghe Trệu Hướng Viễn khen Mỹ Vân, sắc mặt của Quý Trường Tranh hiếm khi dịu đi một chút: "Tay nghề nấu ăn của vợ tôi rất tốt."
"Món gì cô ấy làm cũng rất ngon."
Đây thực sự là lần đầu tiên Triệu Hướng Viễn nhìn thấy Quý Trường Tranh bộc lộ biểu cảm này sau nửa tháng quen biết.
Điều này khiến cậu ấy không khỏi xuýt xoa: "Anh có phúc thật đấy."
Vợ vừa đẹp vừa nấu ăn ngon, lại đối xử rất tốt với anh.
"Tôi may mắn thôi."
Quý Trường Tranh mở hết thịt ra, tự gắp lấy một miếng thịt heo chiên giòn, thịt heo được chiên giòn và rắc muối, giòn tan, mặn mà vô cùng, chưa kể còn hơi ướt dầu, đầu lưỡi tràn ngập mùi thơm của thịt ba chỉ.
Anh không khỏi thở dài: "Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thịt." Thực ra cũng không phải là chưa được ăn, nhưng cứ mỗi lần ăn, Quý Trường Tranh lại so sánh với món do Mỹ Vân nấu.
Đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không ngon bằng đồ do Mỹ Vân nấu, kém vị hơn.
Triệu Hướng Viễn gật đầu, gắp một miếng thịt thỏ, chợt nhớ ra một chuyện: "Trường Tranh, sao vợ anh lại mang heo đến đây? Mà họ còn gọi vợ anh là quản đốc Thẩm nữa?"
Lúc ấy cậu ấy còn rất ngạc nhiên, vì Thẩm Mỹ Vân trông còn quá trẻ, nhìn chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Quý Trường Tranh cũng không giấu diếm: "Vợ tôi là quản đốc của trang trại chăn nuôi nơi chúng tôi đóng quân."
Những lời còn lại không cần giải thích nữa, Triệu Hướng Viễn đã hiểu, cậu ấy giơ ngón tay cái lên: "Vợ anh thật giỏi."
Tuổi còn trẻ mà đã lên được chức quản đốc.
Quý Trường Tranh hiếm khi mỉm cười, đôi mắt dịu dàng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được sự hãnh diện của anh: "Vợ tôi đúng là rất xuất sắc."
Trong số những nữ đồng chí anh từng gặp, sự xuất sắc của Mỹ Vân là nhất, không ai sánh bằng.
"Tặc tặc tặc."
Triệu Hướng Viễn: "Trường Tranh, bây giờ anh giống như một con công xòe đuôi vậy."
"Nhưng mà." Cậu ấy chua chát nói: "Anh thật may mắn khi lấy được một người vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang."
Xinh đẹp, giỏi giao tiếp, năng lực mạnh, lại còn nấu ăn ngon, đương nhiên quan trọng nhất là cô đối với Quý Trường Tranh rất tốt
Anh đến trường bên này để học nâng cao, nơi này rất xa, vậy mà Thẩm Mỹ Vân lại chu đáo như vậy, mang rất nhiều thịt đến cho anh. Nói thật, điều này khiến Triệu Hướng Viễn rất ganh tỵ.
"Sao tôi lại ngửi thấy mùi thịt?" Người ký túc xá bên cạnh không kìm được thò đầu ra: "Các anh ăn gì đấy?"
Lời vừa hỏi xong, Triệu Hướng Viễn còn chưa kịp giấu đi.
Quý Trường Tranh bình tĩnh đến mức đáng sợ: "Vợ tôi gửi cho tôi ít đồ ăn."
Không có ý định mời người kia cùng ăn.
Điều này khiến người bạn ở phòng bên cạnh có chút thất vọng: "Tôi có thể mua không?"
Thơm quá.