Tiểu Hầu bây giờ có thể tự mình giải quyết mọi việc, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên sẵn lòng nghe theo lời cậu ta.
Sau khi đến nhà trọ, có giấy chứng nhận của đồn trú quân Mạc Hà, họ nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng. Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ sự vất vả của mọi người trong suốt chặng đường này.
Cô mời cả nhóm đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thịnh soạn, sau đó mọi người mới lần lượt trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Ngủ một mạch sáu tiếng, mọi người đều đã thấy tỉnh táo hơn nhiều, đến mười hai giờ, đúng giờ rời khỏi nhà trọ, lái xe hướng về Mạc Hà.
Mãi đến hơn một giờ chiều ngày hôm sau, họ mới đến được đồn trú Mạc Hà.
Đây cũng là nhờ đi xe cả đêm, bên ngoài không có người đi lại, xe chạy rất nhanh, cho nên mới có thể về sớm như vậy.
Mọi người đi xa một chuyến, lần này khi trở về đều mệt mỏi rã rời. Thẩm Mỹ Vân trực tiếp cho Tiểu Hầu và mọi người nghỉ phép, để họ về ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe.
Còn cô thì cầm một túi tiền lớn, đi tìm kế toán Lưu, Tống Ngọc Thư và Sĩ quan hậu cần.
Đây gần như là những người cốt cán của trang trại chăn nuôi bọn họ.
Liên quan đến tiền bạc, đương nhiên phải công khai mới tốt.
Sĩ quan hậu cần đã nhận được tin ngay khi cô vừa trở về, nên lập tức đến trang trại chăn nuôi, đồng thời kế toán Lưu và Tống Ngọc Thư cũng đến.
Tống Ngọc Thư dù sao cũng là phụ nữ, suy nghĩ cũng chu đáo, khi đến còn mang theo một bình sứ đựng cháo kê đã nấu ở nhà, ngoài ra còn mang theo hai quả trứng vịt muối vàng ươm.
Không chỉ ngon miệng mà còn ấm áp, bổ dưỡng dạ dày.
Đây là món ăn rất thích hợp cho những người vừa mới đi đường dài như Thẩm Mỹ Vân.
Quả nhiên ——
Vừa đến nơi, Tống Ngọc Thư đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang ngủ gật trên chiếc ghế nhỏ trong văn phòng, trong tay còn ôm một túi tiền.
Từ xa đã thấy quầng thâm dưới mắt Thẩm Mỹ Vân, cô ấy lập tức đau lòng, cởi áo khoác của mình ra, định đắp lên người co.
Kết quả, động tĩnh này tất nhiên đã đánh thức Thẩm Mỹ Vân, cũng là việc đương nhiên vì Thẩm Mỹ Vân vốn không ngủ sâu.
"Các anh đến rồi à?"
Thẩm Mỹ Vân ngáp một cái, đưa túi tiền lớn cho họ: "Bên trong có hai phần, một phần là tiền trường pháo binh trả, một phần là tiền của đồn trú ở Cáp Nhĩ Tân trả."
"Biên lai cũng có bên trong, các anh đối chiếu sổ sách, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ về."
Liên quan đến tiền bạc, từ đầu đến cuối, Thẩm Mỹ Vân đều không nhờ tay người khác.
Tống Ngọc Thư và kế toán Lưu mỗi người cầm một túi tiền, bắt đầu đếm. Đếm xong, hai người đổi cho nhau, sau đó mỗi người lại kiểm tra lại số tiền mà đối phương đã đếm.
Đối chiếu với biên lai, xác nhận không có vấn đề gì.
Sau đó ghi vào sổ cái.
Để tránh làm sổ giả, trang trại chăn nuôi ngay từ đầu đã lập hai sổ cái, một do kế toán Lưu làm, một do Tống Ngọc Thư làm.
Thuận tiện là sau này có vấn đề gì thì có thể đối chiếu kịp thời.
Tính xong tiền.
Kế toán Lưu híp mắt vui mừng: "Lần này tất cả các khoản tiền hàng cộng lại được hơn tám nghìn bảy trăm."
Phải biết rằng số tiền này đủ để những chiến sĩ trong đội của họ thay cả áo bông trong ngoài ba lần!
Ba lần!
Đây là điều trước đây họ không dám nghĩ tới.
Sĩ quan hậu cần cũng bất ngờ: "hông ngờ đơn hàng đầu tiên của trại chăn nuôi lại bán được nhiều tiền như vậy." Phải biết rằng, những gì họ bán chỉ là một phần nhỏ.
Còn lại số lượng lớn vẫn đang nuôi trong xưởng.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Không thể tính như vậy, chúng ta chưa tính vào tiền nhân công và chăn nuôi."
Nhân công là chiến sĩ làm nghĩa vụ lao động, mỗi lần đi huấn luyện, mỗi người mang về một bó cỏ cho heo, đông người, về cơ bản đi một chuyến là giải quyết hết nhu cầu tiêu thụ cả ngày của trang trại chăn nuôi.
Thử ở một nơi khác xem?