Cô ấy đã đến cửa hàng bách hóa để xem, một lọ kem dưỡng da Tuyết hoa của Nhã Sương phải mất hơn ba đồng.
Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được.
Thẩm Mỹ Vân lại có cả một bộ!
Tay cầm lọ kem dưỡng da Tuyết hoa của Thẩm Mỹ Vân khựng lại, bình tĩnh cất vào tủ giường: "Ừ."
Dường như không định lấy ra cho mọi người xem.
Cô lại thất sách mà quên mất, cô đã cố tình đổi những sản phẩm chăm sóc da tốt trong Bào Bào thành kem dưỡng da Tuyết hoa rẻ nhất.
Không ngờ, lọ kem Tuyết hoa ba đồng này cũng được chú ý.
Nhìn động tác của cô, Tào Chí Phương vô cùng hứng thú, dường như đã quên mất những điều không vui giữa hai người.
"Thanh niên tri thức Thẩm, cô không định lấy ra cho chúng tôi xem sao?"
Thực ra điều cô ta muốn nói là, thanh niên tri thức Thẩm, hãy lấy lọ kem Tuyết hoa của cô ra cho tôi dùng thử đi.
Nhưng vì là lần đầu tiên gặp mặt nên cô ta không tiện nói.
Thẩm Mỹ Vân dường như không nghe ra hàm ý khác của đối phương, cô nhanh chóng đóng tủ giường lại, đồng thời lấy một chiếc khóa đồng thau nhỏ từ trong gói đồ nhỏ ra, khóa lại vang lên tiếng "cạch".
"Không cần đâu."
"Không có gì để xe cả."
Nói xong, cô đứng dậy, dường như đã dọn dẹp xong, chuẩn bị dắt Miên Miên đi cùng mọi người đến nhà lão bí thư để ăn cơm.
Thái độ đó của cô khiến Tào Chí Phương không khỏi nhếch mép: "Keo kiệt."
Quay đầu lại, thấy Diêu Chí Anh cũng lấy ra một lọ kem dưỡng da Tuyết hoa của Nhã Sương từ trong gói đồ.
Cô ta lập tức lao tới ôm lấy cánh tay của Diêu Chí Anh, lay lay ra vẻ thân thiết: "Thanh niên tri thức Diêu, cô sẽ không keo kiệt như thanh niên tri thức Thẩm chứ?"
"Cho tôi xem lọ kem Tuyết hoa của cô nhé?"
Diêu Chí Anh còn trẻ, da mặt mỏng, cô ấy muốn từ chối nhưng đối phương đã nói như vậy, nên cũng không tiện từ chối nữa.
Cô ấy vô thức ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nhẹ với cô ấy.
Cô là người từng trải, hiểu rất rõ rằng cuộc so tài này là sự bắt đầu để thăm dò giới hạn của cả hai bên.
Một khi đã có lần một thì sẽ có vô số lần sau. Dù gì họ cũng sống chung dưới một mái nhà.
Đáng tiếc, Diêu Chí Anh hiểu nhưng không có dũng khí để từ chối.
Chỉ có thể để đối phương giật lấy lọ kem Tuyết hoa từ trong tay mình.
Diêu Chí Anh tự an ủi mình, chỉ xem thôi, dù sao cũng không mất mát gì.
Nhưng cô ấy đã nghĩ quá đơn giản.
Tào Chí Phương vừa lấy được lọ kem Tuyết hoa đã lập tức mở nắp ra, đưa tay quẹt một cục lớn rồi bôi lên mặt mình.
Vừa bôi vừa hỏi Diêu Chí Anh: "Thanh niên tri thức Diêu, tôi chỉ dùng một lần thôi, cô sẽ không keo kiệt hay thấy không nỡ đấy chứ?"
Trái tim Diêu Chí Anh như muốn vỡ vụn, nhất là khi cô ta lấy một cục kem Tuyết hoa lớn như vậy, bình thường cô ấy cũng không nỡ dùng nhiều.
Nhưng Tào Chí Phương đã hỏi như vậy, cô ấy không thể phản bác.
Chỉ có thể cắn răng nói: "Không."
Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân không muốn nhìn nữa, vì cô biết rõ cảnh tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, cô trực tiếp dắt Miên Miên ra ngoài.
Khi ra ngoài, những thanh niên tri thức mới đến vẫn chưa dọn dẹp xong, chỉ có hai mẹ con cô.
Thẩm Mỹ Vân ngồi xổm xuống, thắt khăn quàng cổ cho Miên Miên, nhỏ giọng hỏi: "Miên Miên, vừa rồi con có hiểu không?"
Cuộc giao tranh trong phòng trước đó, Miên Miên cũng có mặt.
Miên Miên thở ra một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói chuyện dì gầy kia hỏi dì Diêu mượn kem Tuyết hoa ạ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hỏi cô bé: "Nếu là con, con có cho mượn không?"
Câu hỏi này làm cho Miên Miên không biết trả lời thế nào!
Thật sự, cô bé ngẩn người ra một lúc, mở to đôi mắt: "À? Con..."
Cô bé chìm đắm vào hồi tưởng: "Con không cho mượn."
"Tại sao?"
Thẩm Mỹ Vân truy hỏi.