Cậu bé rất biết cách chuyển chủ đề, chỉ bằng hai câu nói, cậu bé đã lôi sự chú ý của Miên Miên ra khỏi Chu Thanh Tùng.
Cô bé lập tức nói: "Chúng ta đi thôi." Sau khi hai người cùng nhau rời đi, Chu Thanh Tùng đứng đó, không nhịn được mà ôm chặt cuốn sách, tức giận mím chặt môi.
Triệu Xuân Lan nhìn thấy cảnh này, thở dài: "Sao con không đi cùng hai đứa nó?"
Chu Thanh Tùng vẫn im lặng.
Nhìn thấy con trai lớn lại như vậy, nhưng cũng không thể dùng gậy đánh cậu bé được, Triệu Xuân Lan tức giận vỗ vào đầu cậu bé, nói: " Lâu rồi con không ra ngoài chơi, con đi chơi cùng hai đứa nó đi."
Chu Thanh Tùng nắm chặt cuốn sách, nói: "Con đi vào nhà."
Cái thằng này!
Cậu bé có không làm nhiều người thích như này thảo nào Miên Miên không thích chơi với cậu bé là phải. Cô ấy là mẹ nó còn không biết nó suy nghĩ cái gì đây này.
*
Quân đồn ở Thanh Sơn, Thẩm Mỹ Vân và những người khác cuối cùng cũng đến nơi sau ba giờ lái xe. Vừa xuống núi, lập tức cảm nhận được không khí mát lạnh phả vào mặt.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được phải kéo cổ áo lên một chút, Lương Chiến Bẩm đứng ở bên cạnh giải thích: "Chúng ta đóng quân gần Thanh Sơn, nhiệt độ bình thường thấp hơn bình thường tầm hai ba độ."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chúng ta đi vào trước đi."
Lương Chiến ừ rồi dẫn bọn họ đến cửa đăng ký, đồn quân ở đây canh gác nghiêm ngặt, người ngoài khó vào.
Cô vừa bước vào đã thấy có một đội đang tập chạy. Cô thấy đội đó ít nhất có sáu bảy mươi người, không khỏi hỏi: "Các đội ở đây đều nhiều người như vậy sao?"
Mỗi lần bọn họ bố trí đội quân tập luyện, mỗi đội ngũ cũng chỉ có hai mươi ba mươi người, nhưng ở đây đông gấp đôi.
"Đúng vậy, đây cũng coi như là đội ngũ ít nhất."
"Đồn quân của các ngươi có mấy người?"
"Hơn hai ngàn người."
Thẩm Mỹ Vân và Tống Ngọc Thư nhìn nhau: "Thật là một đội ngũ lớn."
Lương Chiến Bẩm nói: "Chỗ của chúng tôi lớn hơn một chút, hơn nữa đội cũng được thành lập sớm hơn." Nói xong, kế toán Chu và thư ký Trương đi tới.
"Chiến Bẩm, đây là Thẩm giám đốc và những người khác phải không?"
Lương Chiến Bẩm gật đầu: "Đúng vậy, Giám đốc Thẩm, Kế toán Tống và đồng chí Tiểu Hậu."
"Xin chào, xin chào, chào mừng mọi người đến với đồn quân Thanh Sơn của chúng tôi."
Người nói là thư kí Trương
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Chúng ta đều là anh em đóng quân trong đội, mọi người không cần khách khí, chúng ta nói thẳng vấn đề chính đi."
"Lần này chúng tôi không chỉ đưa người đến đây, mà chúng tôi còn mang theo bản vẽ của nhà máy và những thứ cần thiết. Chúng ta mở cuộc họp rồi bàn bạc, thương lượng xem nên làm thế nào đi?" Quả là phong cách làm việc nhanh chóng, trực tiếp
Điều này khiến thư ký Trương và kế toán Chu không nhịn được phải nhìn qua, trong lòng đều đang thầm nghĩ, chẳng trách đối phương còn trẻ tuổi như vậy lại có thể đảm nhiệm được chức vụ giám đốc nhà máy.
Năng lực và tốc độ như thế này quả thực không phải là thứ mà người bình thường có được.
"Vậy chúng ta đến văn phòng bàn bạc chi tiết nhé?"
Thẩm Mỹ Vân đồng ý.
Sau khi đến văn phòng, Thẩm Mỹ Vân lấy bản vẽ từ trong túi ra, trải lên bàn: "Đây là bản vẽ quy hoạch và xây dựng sơ bộ của trang trại tại đồn trú ở Thanh Sơn. Chúng ta xem qua trước đã."
Bức vẽ được chuyển qua, thư ký Trương nhìn vào: "Trong này tổng cộng có năm mươi chuồng lợn? Một trang trại gà có diện tích 500 mét vuông, và một trang trại thỏ có diện tích 500 mét vuông?"
"Cái này cộng lại thì ít nhất cũng phải hơn một nghìn mét vuông."
"Đúng vậy." Thẩm Mỹ Vân nói: "Đây là sơ đồ quy hoạch tổng thể, đủ để sử dụng cho nhà máy trong hai đến ba năm. Tuy nhiên, mọi người chỉ đang ở giai đoạn mới thành lập cho nên chắc chắn không thể dùng được nhiều như này đâu."