Sau đó, ông ấy cũng không nói rõ bên trong là cái gì. Tuy nhiên, người xã viên kia đang muốn hỏi thêm thì lại bị vợ lôi kéo cản lại. Bấy giờ, người kia mới không có hỏi gì nữa.
Lúc này, người xã viên ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Thẩm, con gái của ông thật là có hiếu."
Ngược lại là một câu lời khen tặng, Thẩm Hoài Sơn cười một tiếng: "Trong lòng con bé vẫn còn nhớ đến tôi thôi." Nhưng ông ấy vẫn là không đề cập tới kia bên trong chiếc hòm là cái gì.
Điều này càng làm cho đối phương cảm thấy khó chịu hơn
Cũng may lại đợi thêm một chút, thì xe máy cày tới. Sau khi mọi người ở phía trước lên xe, Thẩm Hoài Sơn cũng đi lên, ôm theo cả cái hòm đi lên phía trước. Người xã viên kia đỡ hộ ông ấy phần đằng trước: "Thật là nặng."
Thẩm Hoài Sơn "ừ" một tiếng: "Dược liệu chưa được bào chế nên nó vẫn còn hàm lượng nước bên trong."
Cuối cùng cũng hỏi được đến đồ vật bên trong, trong lúc nhất thời, người xã viên kia cảm thấy rất thoải mái: "Con gái ông là thật tốt, ngay cả dược liệu cũng chuẩn bị cho ông."
Thẩm Hoài Sơn nở một nụ cười hiếm thấy: "Đúng vậy." Chờ sau khi đến nơi, ông ấy nói lời chào với người xã viên kia, đi về phía đại đội, bác sĩ Ngưu đang chờ ở đó.
Ông ta vội vàng tiến lên đón: "Sao rồi, ông Thẩm? Ông lấy được đồ chưa?"
Ông cũng được nghe từ Thẩm Hoài Sơn nói là Thẩm Mỹ Vân mang về một cây nấm linh chi to lâu năm.
"Lấy được rồi."
"Mau đến đây, ôm cái hòm cùng tôi để mang nó trở về." Làm một người thư sinh yếu đuối như Thẩm Hoài Sơn, thì cái loại công việc cần đến nhiều sức lực như này không phù hợp với ông ấy.
Sau khi có bác sĩ Ngưu hỗ trợ, việc mang cái hòm về trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đến phòng vệ sinh, hai người đặt cái hòm lên trên bàn.
"Mau mở ra để nhìn xem rốt cuộc nó to đến cỡ nào."
Lúc nhìn về phía cái hòm, cả hai người đều rất háo hức.
Bác sĩ Ngưu liên tục thúc giục, Thẩm Hoài Sơn liền chuẩn bị mở ra, nhưng ông ấy phát hiện thiếu cái dụng cụ để mở, cậu học trò nhỏ Diêu Chí Quân tinh mắt, nhanh tay cầm cái đem cây kéo lớn đến.
"Thầy."
Thẩm Hoài Sơn nhìn cậu bé với ánh mắt khen ngợi, nhận lấy cái kéo, mở hòm ra, liền nhìn thấy hình dáng của cây nấm linh chi kia.
Theo bản năng, Diêu Chí Quân há to miệng: "Ôi! Cái này cũng to quá đi."
Đơn giản là trình độ kinh người.
Bác sĩ Ngưu cũng vô cùng vui vẻ, đi lên, lấy tay đo đạc: "Có lẽ, cây nấm này không chỉ một trăm năm tuổi, mà có thể là hơn hai trăm năm."
"Sợ rằng đây là một cái nấm linh chi thành tinh luôn."
Thẩm Hoài Sơn cũng chưa từng thấy qua loại nấm linh chi to như thế này: "Có thể bào chế sao? Tôi đã đáp ứng với người ngoài rồi."
Bác sĩ Ngưu: "Có thể."
Vừa nói dứt lời, ông ta liền đi chuẩn bị. Có nhiều các công việc cần làm nên sau một tuần làm việc bận rộn, lúc này, bác sĩ Ngưu mới bắt đầu chế biến thành phấn linh chi.
Hay là phơi khô hết đi.
Tất nhiên, may mắn là thời tiết cũng sắp chuyển sang hè rồi.
Cái nấm này cũng phải nặng tầm ba mươi cân, sau khi bào chế ra dưới dạng phấn thì cũng được tầm hai mươi cân.
Điều chế thành thuốc với tỉ lệ như vậy đã là rất cao rồi.
Bởi vì bản thân nấm linh chi cũng không hàm chứa nhiều nước, vì vậy mới có thể bào chế thành dạng phấn với tỉ lệ cao như vậy.
Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy cái nấm linh chi dùng để bào chế thành dạng phấn, liền đi tìm mấy chai thủy tinh mà người ta vệ sinh sạch sẽ rồi dùng làm bình truyền nước cho bệnh nhân. Trước mắt, ông ấy dùng một cái dụng cụ giống cái phễu để đổ bột phấn linh chi vào trong.
Sau khi cho vào năm cái chai lớn, thì lúc này, ông ấy mới dừng tay.
Bác sĩ Ngưu đứng ở bên cạnh, nhìn mà cảm thấy đau lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả. Bởi vì vốn dĩ cái này là do Thẩm Mỹ Vân tìm thấy.