"Hả cái gì?" Kim Lục Tử giơ tay búng nhẹ lên trán Diêu Chí Anh, hành động này có thể nói là rất thân mật.
Diêu Chí Anh che trán: "Anh Lục?!"
"Mắc gì anh đánh em?"
"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói với anh, đừng vội vàng."
Kim Lục Tử thích chuẩn bị chín mươi chín bước chu đáo trước rồi mới để người ta bước đến bước còn lại.
Nhìn thấy cậu ta sắp sửa quay người rời đi, Diêu Chí Anh vội vàng gọi lại: "Em có câu trả lời cho anh ngay đây."
Kim Lục Tử quay đầu nhìn cô ấy: "Em đồng ý thì anh mới nghe, không thì anh chọn cách 'hồn lìa khỏi xác'."
Diêu Chí Anh: "..."
Cô ấy vừa dở khóc dở cười vừa nghiêm túc nói: "Anh Lục, chúng ta kết hôn đi!"
Kim Lục Tử nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc: "Em không hối hận chứ?"
"Tất nhiên là không!"
"Vậy thì lấy sổ hộ khẩu của em ra, chúng ta đi đăng ký kết hôn!"
Diêu Chí Anh: "Có thể nhanh như vậy sao?"
"Dao sắc chặt đay rối, tránh cho em suy nghĩ nhiều. Em có muốn đi hay không?"
Lần này, Diêu Chí Anh cảm thấy Kim Lục Tử đang dồn ép mình đến bước đường cùng: "Anh cho em thời gian suy nghĩ nhé!"
"Suy nghĩ gì chứ? Kết hôn, anh sẽ giao sổ tiết kiệm trong nhà cho em quản lý."
Lời nói và hành động của Kim Lục Tử vừa mang tính đe dọa vừa mang tính dụ dỗ, khiến Diêu Chí Anh rung động. Khi còn là tiểu thư nhà họ Diêu, cô ấy không hề coi trọng tiền bạc, nhưng sau hơn bốn năm ở nông thôn, cô ấy đã nếm đủ mùi vất vả vì thiếu tiền.
Diêu Chí Anh hiểu rõ hơn ai hết rằng, muốn sinh tồn trong xã hội này, không có tiền là không được.
Hít một hơi thật sâu, cô ấy nói: "Kết hôn thì kết hôn, chờ đó, em đi lấy sổ hộ khẩu."
"À, hay là mình đi tìm lão bí thư chi bộ xin giấy chứng nhận kết hôn nhỉ?"
Kim Lục Tử thực sự không biết chuyện này, dù là người từng trải nhưng cũng không thể lơ là việc hệ trọng này, nhất là khi cậu ta chưa từng kết hôn.
"Hay là đi hỏi lão bí thư chi bộ xem sao?"
Nhìn thấy Diêu Chí Anh sắp đi, Kim Lục Tử vội kéo cô lại: "Khoan đã, tay không tới nhà là không hay, anh đi hợp tác xã cung ứng mua chút đồ mang lên."
Lần đầu tiên đi nhà người ta mà tay không, quả là không nên.
Nhìn thấy sự chu đáo của Kim Lục Tử, Diêu Chí Anh thè lưỡi, bẽn lẽn như một cô gái nhỏ: "Em lỡ quên mất."
"Đến điểm thanh niên trí thức lấy được không? Em còn một túi đường trắng?" Vốn là tính để cho Chí Quân tẩm bổ.
Kim Lục Tử nhìn cô ấy, đưa tay nhẹ nhàng búng lên trán Diêu Chí Anh: "Vậy thì em hơi khinh thường anh rồi."
"Chờ chút."
"Anh đi chuẩn bị."
Còn chưa kết hôn đã lấy đồ của bà xã đi tặng người ta, đấy là đạo lý gì chứ?
Kim Lục Tử vội vã đi đến hợp tác xã cung ứng mua một túi đường trắng, một lọ đào vàng đóng hộp, coi như quà gặp mặt tốt nhất.
Sau khi Diêu Chí Anh nhìn thấy, cô ấy muốn nói nhiều.
Một túi đường trắng hơn một đồng là món quà vô cùng quý giá ở nông thôn, chứ đừng nói đến việc còn có thêm một lọ đào vàng đóng hộp, đây quả là một món quà vô cùng ý nghĩa.
"Không nhiều lắm."
Giọng của Kim Lục Tử rất trầm ổn: "Em với Chí Quân còn ở đại đội Tiền Tiến một ngày, thì sẽ được lão bí thư chi bộ quan tâm một ngày, có ông ấy che chở các em, lúc nào cũng đề bạt các em, thì sẽ tốt hơn bất kỳ điều gì."
Diêu Chí Anh nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng vậy, thảo nào mỗi lần chị Mỹ Vân về nhà đều một mình đến thăm lão bí thư chi bộ, với lại chưa từng đi tay không."
Kim Lục Tử thấy ngạc nhiên: "Hèn gì."
"Hèn gì sao cơ?" Diêu Chí Anh hỏi.
Kim Lục Tử giải thích: "Hèn gì chị Mỹ Vân của em có thể làm ăn lớn như vậy?"
Về mặt trình độ, cậu ta với Thẩm Mỹ Vân là hai con người cùng một giuộc, đều là những thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh. Họ luôn quan tâm đến lễ nghi và phép tắc trong mọi giao tiếp.