Ngược lại Thẩm Mỹ Vân rất thẳng thắn: "Mẹ ơi, con người thì rồi cũng phải trưởng thành mà." Cô không thể nào cứ làm cô con gái nhỏ cả đời này trước mặt của Trần Thu Hà được nếu cô đã lựa chọn con đường kết hôn này, đương nhiên cô phải gánh vác được trách nhiệm gia đình.
Đây là đồng thời cũng là quyền lợi mà cô được hưởng, cũng là nghĩa vụ cô phải gánh vác.
Không thể thoái thác.
Nghe con gái nói những lời này, Trần Thu Hà nhìn cô, với ánh mắt vừa đau lòng nhưng cũng đầy sự tự hào: "Mỹ Vân nhà ta trưởng thành rồi"
Miên Miên thò cái đầu nhỏ ra, giúp đỡ rửa chén sạch sẽ, ngay lập tức nói: "Bà ngoại, bà thấy cháu trưởng thành hay chưa?"
"Miên Miên của chúng ta cũng là thiếu nữ rồi."
Con nít đúng là mỗi ngày mỗi khác, Trần Thu Hà chỉ chưa gặp cô bé mới nửa năm, bây giờ đã có cảm giác xinh đẹp duyên dáng yêu kiều.
Rất khó nói được cảm giác này, trên sách có nói, dáng vẻ người đẹp thật sự thì lúc còn nhỏ đã có thể nhìn ra nét đẹp rồi.
Nghĩ tới Miên Miên đã như vậy rồi, mặt mũi như tranh, nước da trắng như tuyết, cổ thanh mảnh, thân hình uyển chuyển, thắt thêm hai cái bím tóc, tôn lên vẻ đẹp tươi mát và thuần khiết.
Đúng là khiến người khác không thể rời mắt được.
Miên Miên được khen, lập tức bĩu môi ngại ngùng cười,"Bà ngoại, cháu thích nghe mấy lời này, bà nói thêm mấy câu nữa đi."
Cô bé rất biết cách nói giỡn, lá gan lại to chứ không hề nhỏ.
Làm cho Trần Thu Hà được một trận cười vỡ bụng: "Con ranh này lém lỉnh lắm."
Sau khi dọn dẹp làm vệ sinh xong, lúc đi ngủ, bà cháu họ giống như nói không hết chuyện.
Phần lớn đều là Trần Thu Hà nói, Thẩm Mỹ Vân nghe, Miên Miên thì thỉnh thoảng chen vô vài câu, nhưng không lâu sau, cô bé không có động tĩnh gì nữa rồi.
Thẩm Mỹ Vân vừa quay qua nhìn, con nhóc này, lúc nãy cô bé còn rất ồn ào, bây giờ đã ngủ say lắm rồi.
Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà cũng bất giác nhỏ tiếng xuống.
"Mỹ Vân, có lúc mẹ thấy nhà chúng ta vô cùng may mắn, có thể được điều chuyển xuống thành phố Mạc Hà này, cũng có thể coi là một loại may mắn."
Có thể được ở nơi này, cả nhà đoàn tụ, không bệnh hoạn không tai nạn, không lo chuyện cơm áo gạo tiền, được người khác tôn trọng, nói thật lòng, cho dù là ở thành đô Bắc Kinh cũng không làm được.
Thẩm Mỹ Vân kéo tay của Trần Thu Hà, cô cười: "Mẹ và ba đã làm chuyện tốt cả đời rồi, đương nhiên phải nhận được kết quả tốt."
Thỉnh thoảng bà cũng cảm thấy lo sợ, cũng từng nghĩ tới, sự xuất hiện của cô và Miên Miên, có lẽ chính là vì bù đắp cho sự tiếc nuối đối với ba mẹ.
Bây giờ thấy vậy, kết cụ như thế này, đương nhiên là tốt lắm rồi.
Cuộc sống bình thản, nói không phải giàu sang, nhưng nhìn lên không đủ nhìn xuống có dư.
Đã là tốt lắm rồi.
Trần Thu Hà thấp giọng ừ một tiếng, đang quan sát tiếng hơi thở của Thẩm Mỹ Vân, sau khi cũng dần dần bình ổn, bà ấy không nhịn được đưa tay lên sờ gương mặt của con gái, với nụ cười thỏa mãn như chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thu Hà là một người không ngồi không nhàn rỗi được, năm giờ đã bắt đầu nhấc chân nhấc tay ngồi dậy, rồi xuống bếp nhìn hết năm phiễu tủ lương thực, phát một ít mì sợi, lại đi ra ngoài sân nhổ một nắm rau lông gà, và cứ như thế lặng lẽ bận rộn làm.
Thẩm Mỹ Vân bị mùi thơm có vị tanh cực nồng của trứng gà chiên vào một buổi sáng sớm bá đạo, không kiềm chế được mũi của cô, vô thức cô sờ qua bên cạnh.
Lúc này mới giật mình, chiếu lạnh đã lạnh lắm rồi, Trần Thu Hà mẹ của cô cũng không biết dậy từ lúc nào.
Cô nhìn thời gian, cũng mới gần bảy giờ, cô vẫn chưa kêu Miên Miên dậy, mà nhẹ nhàng bước xuống giường.
Trần Thu Hà đang ở dưới bếp, đã làm việc tới mức mồ hôi chảy ướt cả lưng, nghe thấy có động tĩnh, không quay đầu lại: "Con dậy rồi à? Đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng."