Đúng lúc bên này đang báo có công việc, thì bên ngoài truyền tới một tiếng động.
"Cho hỏi, hôm nay đồng chí Thẩm Mỹ Vân có đây không?"
Vừa dứt lời, đột nhiên bầu không khí trong trại chăn nuôi đang ồn ào lập tức trở nên yên lặng.
"Giống như Tiểu Lưu"
Lý Đại Hà nghe thấy tiếng nói, đã nói một câu.
"Hai ngày này mỗi ngày cậu ấy đều tới trại chăn nuôi của chúng ta một lần, hỏi cô có ở đây không." Anh ta giải thích những nghi ngờ của Thẩm Mỹ Vân.
"Cộng sự Lưu, đưa thư?"
"Đúng."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe xong, thì biết đối phương đã làm gì rồi: "Tôi ra ngoài một lát, các cậu họp tiếp đi."
Sau khi cô ra ngoài, người đưa thư ngồi trên chiếc xe đạp cao hai mươi tám 大杠, hai chân chống xuống dưới đất, hai bên của ghế ngồi có hai cái túi màu xanh lá cây.
"Đồng chí Thẩm?"
Người đưa thư họ Lưu vừa nhìn là nhận ra cô ngay, đột nhiên có hơi bất ngờ: "Cô có thư."
Nói xong, anh ấy nhảy từ trên xe xuống, đá chân chống phía sau của xe đạp xuống, moi ở trong túi thư ra một bức thư lớn nằm ở ngoài cùng.
"Của cô."
Một cấp dày cộm, bên ngoài còn dán một màng làm kín.
Khiến cho Thẩm Mỹ Vân vô cùng bất ngờ, cô nhận lấy và ước chừng: "Đây là đồ có giá trị à?"
"Đúng."
Người đưa thư họ Lưu cười: "Lần đầu tiên tôi gặp phải đồ như thế này, chỉ tiền tem không thôi cũng đã năm xu rồi."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ Kim Lục Tử lại kỹ lưỡng như vậy. sau khi cô sờ vào, đột nhiên hỏi lại: "Những thứ như vậy có khi nào bị mất hàng không?"
Cô đã biết bên trong đặt cái gì rồi, tám trăm đồng, đây không phải là một con số nhỏ.
"Thông thường thì sẽ không có." Người đưa thư họ Lưu rất tự hào: "Mỗi một kiện hàng của chúng tôi đều sẽ đưa tới tận tay của người nhận thư."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Làm phiền cậu rồi, phải chạy lui tới mấy chuyến."
"Không phiền, chuyện nên làm mà."
"Đồng chí Thẩm, cô kiểm tra lại hàng bên trong đi, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ rời đi."
Đối phương còn chịu trách nhiệm.
Thẩm Mỹ Vân xe một lỗ nhỏ ở trên bức thư, từ khe hở đó nhìn vào bên trong, quả đúng là một xấp đại đoàn kết dày cộm.
"Không vấn đề gì."
Sau khi người đưa thư họ Lưu đi, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới lấy bức thư ra, quay người đi vào trại chăn nuôi. Mấy người Lý Đại Hà đều rất tò mò: "Chị dâu, người đưa thư họ Lưu đưa cái gì cho chị vậy?"
"Mấy ngày nay tụi tôi đều nói nhận giúp cho chị, nhưng đối phương không đồng ý."
Thẩm Mỹ Vân: "Đồ có giá trị."
Bốn chữ, đột nhiên cắt đứt tin tức mọi người đang hỏi.
Đồ có giá trị, nếu còn hỏi tiếp, chính là vấn đề của bọn họ rồi.
Thời gian cả buổi sáng, Thẩm Mỹ Vân đều dùng để giải quyết mấy vấn đề còn sót lại trong mấy ngày này, vẫn còn một chuyện nhiệt độ trong phòng của trại chăn nuôi cao là vẫn chưa được giải quyết.
Có điều chuyện này không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được.
Tới trưa, Thẩm Mỹ Vân cất bức thư rồi trở về nhà, lúc cô về tới nhà, Trần Thu Hà đang hái rau xanh ở trong sân, Tống Ngọc Thư phụ giúp bên cạnh.
"Cô ơi, cô để đó con làm."
Trần Thu Hà: "Để cô, con bận suốt cả buổi sáng rồi, còn làm giúp cho cô nữa."
"Buổi trưa cô hấp cơm khoai lang, với có nướng thêm thịt nướng, con kêu A Viễn tới cùng ăn cơm đi?"
Chuyện này,
Tống Ngọc Thư cũng không khách sáo: "Dạ được, lát nữa con sẽ tìm Trần Viễn để nói ạ." Sáng nay cô ấy cũng mới biết, cô của Trần Viễn tới từ đại đội Tiến Lên, sau khi cô ấy biết được tin này, liền cầm một quả dưa hấu lớn đến thăm Trần Thu Hà.
Đây là lễ nghĩa cơ bản.
"Mẹ, chị dâu."
Thẩm Mỹ Vân bước vào lúc hai người họ đang nói chuyện.
"Con về rồi à? Lúc nào Miên Miên mới đi học về? Dọn dẹp đồ đi là có thể ăn cơm được rồi." Mẹ đã hấp xong cơm khoai lang rồi, thịt nướng cũng nướng xong rồi, để trong nồi cho nóng, thậm chí còn nấu thêm một nồi canh trứng gà cà chua, đương nhiên món canh cuối cùng này, là bà ấy học được từ con gái.