Thịt nướng mà Trần Thu Hà làm, lúc xào đến màu đường thì bỏ vào một vài viên đường phèn, cả miếng thịt nướng đều biến thành màu đường cháy, một lớp dầu bóng loáng, thịt mỡ thịt nạc tách riêng ăn vào miệng, rất mềm mại, không ổn một chút nào.
Cho dù là người ghét ăn thịt mỡ như Thẩm Mỹ Vân, cũng đã ăn ba miếng, lấy nước của thịt nướng chan vào cơm trắng, sau khi mỗi một hạt cơm trắng hút no nước dầu, ăn vào một miếng, trong miệng cứ trơn trơn, có một mùi vị bùng nổ.
Đúng là rất tuyệt vời.
Ăn xong bữa cơm, mọi người đều không chống lại được cơn nấc cụt: "Bà ngoại, thức ăn bà nấu thật sự rất ngon."
Miên Miên xoa bụng lại không nhịn được ăn thêm một nửa chén canh trứng gà cà chua nữa, vị chua của cà chua hoà với trứng gà tươi, vào miệng lập tức hoà tan.
Vèo một cái, thật sự ăn không đủ.
Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của con mèo nhỏ, ngay lập tức Trần Thu Hà biết chưa đủ để thoả mãn cô bé rồi: "Lần sau, bà ngoại sẽ nấu cơm cho cháu ăn."
Cuối cùng bà ấy cũng đã hiểu rồi, bà ấy mà ở đây, không chỉ Mỹ Vân và Miên Miên có cơm ăn, ngay cả hai vợ chồng A Viễn và Ngọc Thư cũng ăn như hổ đói.
Vốn bà ấy định nửa tháng sau sẽ rời đi, nhưng đột nhiên trong chốc lát Trần Thu Hà lại do dự, bà ấy đi rồi, những đứa trẻ này sẽ coi việc ăn cơm như đối phó mà thôi.
Lúc này Trần Thu Hà đều quên hết mọi thứ, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đang ở nhà chờ, bọn họ cũng bắt đầu ăn cơm đối phó rồi.
Có điều, người làm mẹ chính là như vậy, đã quen với việc ôm đồm, nếu bắt bà ấy phải lựa chọn, thì chắc chắn sẽ chọn ở lại lo cơm nước cho con cái.
Suy cho cùng, nhìn thấy bốn đứa trẻ lớn nhỏ này, dáng vẻ ăn cơm rất ngon lành khiến bà ấy thực sự rất vui mừng.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ được, lần ở lại này của Trần Thu Hà lại từ mùa hè cho tới trước tết, nhìn thấy trước mắt trời đã chuyển lạnh, hơn nữa đại đội Tiến Lên đang làm điều tra danh sách nhân khẩu.
Bà ấy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói ra: "Mỹ Vân, mẹ vẫn nên quay về rồi."
Bà ấy ở lại quá lâu rồi, cũng đã nửa năm rồi, một khi bên phía đại đội Tiến Lên điều tra ra sẽ bị bại lộ mất.
Thẩm Mỹ Vân thấy bà ấy muốn đi, thực sự cũng không đành lòng.
"Không để đợi qua tết rồi hẵng về được sao?"
"Con cũng đón cả ba và cậu tới đây luôn."
Cô đã nghĩ như vậy đó, nhưng mà Trần Thu Hà lắc đầu: "Đội sản xuất đang điều tra nhân khẩu, mẹ không quay về không được."
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Vậy mẹ quay về trước đi, tết năm này con và anh cả sẽ về nhà ăn tết."
Vừa nghe thấy vậy, đột nhiên Trần Thu Hà cảm thấy chia ly cũng không còn đau lòng như vậy, suy cho cùng, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đã tới tết rồi.
Nếu tính như vậy thì cũng không còn bao lâu là có thể gặp mặt được rồi.
Lúc Trần Thu Hà rời đi, Thẩm Mỹ Vân gói cho bà ấy rất nhiều thứ, trước là gửi cho Thẩm Hoài Sơn, sau là gửi cho Trần Hà Đường.
Ngoài ra, đôi ủng da của Trần Thu Hà được bà ấy mang trực tiếp trên chân đi rồi, Thẩm Mỹ Vân đã thay toàn bộ áo quần mà bà ấy mặc ở trên người thành đồ mới hết.
Ngày cả cái áo bông mặc ở bên ngoài, đều là hoa bông mới, vô cùng ấm áp. Nếu không phải đem về cồng kềnh, cô thật sự định sẽ đưa Trần Thu Hà đem về thêm hai cái nữa, để cho ba và cậu mặc.
Cuối cùng đã bị Trần Thu Hà từ chối rồi: "Quá bắt mắt rồi." Đồ lớn như vậy, đi trên đường sẽ gây sự chú ý của người khác, không cần thiết, cũng không an toàn.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ lại thấy cũng đúng, không đem ngược lại sẽ an toàn hơn, những thứ còn lại, cô nhìn một lượt, cuối cùng gói lại cho đối phương một cân thịt sườn chiên, một cân thịt giòn, và hai cái bánh lớn, và đã chuẩn bị sẵn hai cân kẹo, đây là đem theo để ăn trên đường.