Ông ấy vừa nói lời này, binh lính phía dưới liền xôn xao.
"Không nói đùa chứ?"
"Một trăm tệ một người?"
"Cái này trong đương với hai tháng lương của tôi đấy." Không phải lương của người lính nào cũng cao, họ được tính theo cấp bậc của mỗi người.
Lương hàng tháng của hầu hết mọi người là khoảng năm mươi nhân dân tệ, đây đã là mức lương cực cao trong thời đại này.
"Bây giờ chúng ta mời quản đốc Thẩm lên sân khấu phát thưởng cho mọi người!"
Ông ấy vừa nói xong những lời này, tiếng vỗ tay như sấm đột nhiên vang lên từ bên dưới dưới hội trường.
Phát tiền đó.
Ai mà không thích nó?
Thẩm Mỹ Vân từ phía sau sân khấu đi lên, đồng thời trên tay cầm một hộp bìa cứng không có gì khác ngoài số tiền được phân phát 10 ngàn tệ.
Một trăm tờ một xấp, tổng cộng là mười xấp, nếu không đủ tiền, Tống Ngọc Thư sẽ quay về chỗ tài vụ để rút thêm.
Chỉ là lúc này vẫn chưa cần đến.
Thẩm Mỹ Vân vừa đi lên, vừa hay có một chiếc bàn gỗ nguyên khối sơn màu vàng trên sân khấu trong khán phòng, cô đặt chiếc hộp lên đó.
Lập tức cô lấy chiếc loa sao đỏ từ trong tay sư đoàn trưởng Trương, chiếc loa trong tay hơi nặng, cổ tay cô rũ xuống, suýt chút nữa cô cầm không nổi, may có sư đoàn trưởng Trương đỡ hộ nên cái loa mới không rơi xuống, ông ấy còn trêu đùa một câu.
"Quản đốc Thẩm của chúng ta kích động đến mức gần như không cầm được cái loa."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy không khỏi bật cười, sự căng thẳng cũng biến mất một chút, vui vẻ nói: "Người quá nhiều nên tôi có chút khẩn trương."
"Mọi người bỏ qua cho tôi nhé, tôi sẽ không nói nhiều. Cảm ơn vì tất cả những gì mọi người đã đóng góp cho trang trại trong năm nay. Chúng ta có thể ăn thịt thoải mái trong dịp Tết Nguyên Đán. Về tiền bạc, mọi người sẽ được thưởng 100 tệ, nó như một lời cảm ơn tới mọi người."
"Bây giờ sẽ bắt đầu phát giải thưởng."
"Mọi người hãy xếp hàng để nhận tiền."
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân đi tới bàn mở hộp, phía dưới binh lính đã sớm vỗ tay đến sôi trào.
Bắt đầu từ hàng đầu tiên bên trái, theo thứ tự xếp hàng trên sân khấu, mọi người đi lên trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Cô sẽ đếm mười tờ màu đỏ rồi phát cho đối phương, đồng thời còn nói: "Cực khổ rồi"
Từ bắt đầu đến kết thúc.
Từ bảy giờ đến mười giờ, suốt ba tiếng đồng hồ, tất cả binh lính dưới hội trường đều có phần thưởng của riêng mình.
Sau khi tiền thưởng được phân phối, chiếc hộp đã trống rỗng, ngoại trừ chính bọn họ chưa được phân phát, về cơ bản mọi người bên dưới đã được phân phát xong.
Tống Ngọc Thư đi tới thanh toán tài khoản: "Chúng ta khi nào được phát?"
Cô ấy cũng hỏi.
Người trong trang trại chăn nuôi của họ cũng nhận được tiền thưởng nhưng không được chia cùng quân lính.
"Trả cùng với tiền lương của mọi người."
Thẩm Mỹ Vân thu dọn đồ đạc, đưa sổ sách lại cho Tống Ngọc Thư: "Đầu năm đi, là nhóm cuối cùng được phát"
Có lời này, Tống Ngọc Thư cảm thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Mỹ Vân nói được làm được. Vào ngày 26 trong năm, khi trang trại trả lương, mọi người cũng được thưởng thêm 100 nhân dân tệ ngoài mức lương ban đầu.
Đừng coi thường một trăm tệ này, đối với mọi người mà nói, đây là bỗng nhiên được cộng thêm hai tháng lương.
Sau khi thu xếp xong công việc, Thẩm Mỹ Vân dự định năm nay sẽ về nhà ba mẹ đẻ vào dịp Tết nên cô thu dọn đồ đạc ở nhà chờ Quý Trường Tranh trở về.
Gia đình họ tình cờ trở về trú đội Mặc Hà cùng với Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.
Cả nhà đợi đến ngày 28 tháng 12 âm lịch, tuyết rơi dày đặc, Quý Trường Tranh đội mũ Lôi Phong và mặc quân phục, vội vã về nhà lúc lúc tám giờ sáng ngày 28 tháng 12 âm lịch, khi mà vẫn đang có không khí lạnh.
Bởi vì tuyết rơi dày đặc nên bên ngoài rất lạnh, Thẩm Mỹ Vân lười dậy nên cô cùng Miên Miên liền nằm bẹp trên giường đất ấm áp.