Trong nhà.
Trần Thu Hà nghe thấy tiếng động, bà ấy liền đeo cả tạp dề chạy ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ: "Bọn trẻ đã trở về?" Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hầu Tử đang chạy phía trước, bà ấy đột nhiên sửng sốt nói: "Sao lại có một con khỉ nữa?" Các con của bà ấy đâu?
Khi Trần Thu Hà nhìn thấy Hầu Tử nhảy đên bằng một chân, mặt bà ấy đầy vẻ bối rối.
Bà ấy không khỏi nhìn sang. Không phải chứ, tại sao lại có một con khỉ quay về?
Đây không phải là đứa trẻ mà bà ấy mong muốn.
Bà ấy quay đi nhìn lại một lần nữa mà cũng không thấy người nào, Hầu Tử đã quen với việc đi đường núi, dù có bị què cũng sẽ đi nhanh hơn người.
Hơn nữa, họ còn cầm theo nhiều đồ, Hầu Tử thực sự rất ung dung mà đi trước.
Thấy Trần Thu Hà không nhìn mình, Hầu Tử gãi tai chỉ chỉ với Trần Thu Hà: "Bọn họ vẫn còn ở phía sau."
Nó giơ bàn chân còn tốt của mình lên và chỉ về phía sau.
Tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thu Hà nhưng nó có thể ngửi được mùi giống như Thẩm Mỹ Vân!
Đây là nhà của Thẩm Mỹ Vân.
Mặc dù không hiểu được lời nói của Hầu Tử, nhưng thông qua hành động của nó, Trần Thu Hà có thể đoán được: "Bọn họ còn ở phía sau?"
Hầu Tử gật đầu.
Trần Thu Hà kinh ngạc nhìn nó: "Con khỉ này còn có thể hiểu được tiếng người, vậy mà còn có thể trả lời?"
"Mày ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi đón chúng nó." Bà ấy vốn tưởng rằng Hầu Tử này bị tuyết rơi dày đặc nhốt trong núi, không tìm được thức ăn.
Nhưng khi bà ấy nhìn thấy những tấm ván gỗ buộc vào chân của Hầu Tử, bà ấy biết đây là sản phẩm con người làm ra. Cùng với câu trả lời của Hầu Tử, thì biết rằng nó chắc chắn là do bọn người Mỹ Vân mang về.
Nói xong với Hầu Tử, Trần Thu Hà đi thẳng xuống núi. Bà ấy đi chưa được hai phút thì đã gặp Thẩm Mỹ Vân và những người khác.
Trời đang mưa cùng có tuyết, đường băng rất trơn trượt nên bọn họ dìu dắt nhau cùng đi. Qúy Trường Tranh kéo Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân kéo Miên Miên, mấy người cùng kéo nhau cùng đi.
Phía trước là Trần Hà Đường mở đường.
Trần Thu Hà nhìn thấy cảnh này, không biết nên cười hay khóc: "Để mẹ đón mọi người."
Bà ấy vừa dứt lời, Thẩm Hoài Sơn liền ngăn lại: "Không, Thu Hà, đừng xuống." Ông ấy suýt nữa ngã xuống, bọn họ nối với nhau như xiên kẹo hồ lô, thêm một người nữa sợ sẽ ngã xuống mất.
Chẳng phải đến lúc đó tất cả bọn họ sẽ ngã xuống hết sao?
Trần Thu Hà nghe lời khuyên nên đợi mọi người ở trên, cuối cùng cả nhóm cũng đi lên mà không gặp nguy hiểm gì.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
"Trên đường thuận lợi chứ? Có lạnh không, có đói không?"
Trần Thu Hà vừa thấy đã quan tâm mấy đứa nhỏ, ngay khi bước tới đã hỏi một loạt câu hỏi.
Thẩm Mỹ Vân rất kiên nhẫn, cô đứng ở dưới mái hiên, vỗ nhẹ tuyết rơi trên người, sau đó trả lời từng câu một: "Thuận lợi cả, chín giờ sáng chúng con xuất phát, hơn một giờ về đến nhà cũng khá tốt rồi."
"Không lạnh chút nào. Lúc lên núi con đổ mồ hôi đầm đìa."
"Về việc đói thì con đói thật sự khá đói. Chúng con đã ăn từ lúc tám giờ sáng đến giờ rồi."
Nghe thấy họ đói, Trần Thu Hà quyết đoán đưa họ vào: "Vào ăn cơm thôi, nhanh lên."
"Trời lạnh nên làm cái gì cũng dễ nguội. Mẹ nấu một nồi lẩu cá và làm rất nhiều tiết lợn, giá đỗ, đậu phụ, bắp cải và củ cải."
"Đúng rồi, trong nồi còn có một nồi thịt heo bắp cải chưng miến. Còn nóng, các con mau ngồi đi, mẹ múc ra."
Khi bọn trẻ chưa về nên bà không dám mang thức ăn đã nấu chín ra. Trời lạnh nên chỉ sau hai phút mang ra sẽ nguội.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân lần lượt gật đầu, đem thùng đựng đồ đạc vào trong nhà: "Các con trở về là được rồi, sao mang theo nhiều đồ như vậy về làm gì?"
"Như vậy rất phiền phức."