"Mỹ Vân bình thường chính là nghịch ngợm như vậy, con hãy bao dung hơn."
Quý Trường Tranh cười nói: "Mỹ Vân như vậy cũng tốt." Dừng một chút, anh với vẻ mặt ấm áp nói thêm: "Con rất thích."
Đến dưới chân núi, Thẩm Mỹ Vân kéo bụi cây để đi xuống không khỏi hắt hơi liên tục. Cô xoa mũi, tự nhủ có người đang nghĩ đến cô nên mới hắt xì như vậy.
Phải chăng đó là thanh niên trí thức trong khu vực thanh niên trí thức?
Nghĩ đến đây, cô đi xuống núi nhanh hơn một chút, giống như trượt băng. Cuộc hành trình ban đầu kéo dài hai mươi phút đã kết thúc chỉ có mười phút.
Cô đến thẳng nhà cựu bí thư trước, định đón Miên Miên trước, dù sao trời cũng sắp tối, có con gái ở bên cạnh sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn.
Khi Thẩm Mỹ Vân đến nhà cựu bí thư, cả gia đình họ đang tránh đông ở trong nhà, giống như nhà họ Trần, họ đặt một chậu than ở giữa gian nhà chính. Ngọn lửa kêu tí tách nhảy múa trong căn phòng mờ tối.
"Cựu bí thư chi bộ, Miên Miên nhà tôi có ở đây không?" Thẩm Mỹ Vân gõ cửa. Mới hô câu này, Miên Miên đang chơi trốn tìm với Ngân Hoa và những người khác lập tức chạy ra khỏi tủ.
"Mẹ, con ở đây."
Cùng lúc đó, lão bí thư chi bộ cũng đứng dậy, bà cụ Hồ cũng đứng dậy theo ông ấy. Hai người lần lượt đi ra cửa mở cửa.
"Thanh niên trí thức Thẩm, cô tới à."
Thẩm Mỹ Vân chắc chắc được tiếp đón với tiêu chuẩn cao nhất trong nhà cựu bí thư chi bộ.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười đáp lại. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Miên Miên đã len lỏi ra khỏi khe cửa như một con chuột nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên vào ngực, nói với lão bí thư chi bộ: "Miên Miên làm phiền mọi người rồi."
"Sao có thể?"
Bà cụ Hồ cười nói: "Đứa nhỏ này ngoan ngoãn khôn khéo, lũ khỉ con trong nhà cũng ngoan ngoãn hơn hẳn sau khi cô bé tới"
Đây là một chuyện hiếm có. Đúng là Miên Miên rất xinh đẹp. Cả a Ngưu và A Hổ đều đã lớn nên cũng phân biệt được đẹp và xấu. Cả hai đều muốn biểu hiện như một người anh trai trước mặt Miên Miên.
Vì vậy, cả gia đình hiếm khi trải qua dễ dàng như vậy
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu Miên Miên, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô đưa túi đường đã chuẩn bị sẵn từ trong túi vào tay bà cụ Hồ.
"Tôi đến thăm ngài và lão bí thư chi bộ"
Bà cụ Hồ không nhận: "Cô tới là được rồi, còn mang đồ tới làm gì?" Mỗi lần thanh niên trí thức Thẩm đến đều khách khí như vậy
Thẩm Mỹ Vân không đưa đường cho bà ấy mà đưa cho Miên Miên, chỉ vào chiếc bàn dài tựa vào tường trong phòng chính.
"Hãy giúp mẹ đặt cái này lên mặt bàn rồi đi ra, được chứ?"
Đứa bé chạy rất nhanh, trong nháy mắt lao ra ngoài, bà cụ Hồ và lão bí thư cố gắng ngăn cản nhưng không được.
"Cô?"
Bà cụ Hồ bất đắc dĩ nói.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Ngài cùng lão bí thư chi bộ nên giữ gìn sức khỏe. Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ cố gắng mỗi lần về sẽ ghé về thăm hai người."
Lời nói được nói ra một cách thoải mái, khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nghe.
Cựu bí thư chi bộ và bà cụ Hồ chính là như vậy.
"Vào trong và sưởi ấm chút nhé?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không được rồi, tôi còn phải dẫn Miên Miên đến chỗ thanh niên trí thức để trước khi trời tối kịp lên núi."
"Dù sao thì sau năm nay tôi cũng đón Tết cùng đại đội, nên có thể qua bất cứ lúc nào."
Lão bí thư chi bộ đứng dậy tiễn cô ra đến cửa, ông ấy nói: "Đi chậm chút, cẩn thận tuyết đóng băng."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, vẫy tay tạm biệt ông ấy, dẫn Miên Miên thẳng đến chỗ thanh niên trí thức.
Bây giờ cô đang tò mò sau chuyện xảy ra lần trước.
Chuyện giữa thanh niên trí thức Hồng và Lữ Hồng Bảo đã được giải quyết như thế nào?
Khi cô đến chỗ thanh niên trí thức, thấy người nhà thanh niên trí thức đều đang vùi mình trên giường đất, họ rất tiết kiệm và không thèm đốt nồi than.