Thẩm Mỹ Vân: "Trước tiên rửa mặt đi, nếu không sẽ luôn cảm thấy mình chưa đủ tôn trọng câu đối."
Theo cô, việc dán câu đối là một điều thiêng liêng.
Nói xong, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười, ngay cả Quý Trường Tranh khi nhìn cô cũng có mấy phần cưng chiều. Nhiều lúc, Mỹ Vân giống như một đứa trẻ, rất đáng yêu.
Khi Thẩm Mỹ Vân làm xong việc và đi ra, mọi người đều đang đợi cô.
Tống Ngọc Thư và Trần Viễn ở cùng một nhóm, còn Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh ở cùng một nhóm. Trong nhà có hai cánh cửa, một là cửa rào bằng tre ở vườn, một là cửa chính gian nhà chính, cộng với cửa bếp, tức là có tổng cộng ba cửa.
Đây là những cánh cửa cần phải được dán.
Mọi người phân chia công việc và phối hợp với nhau, Tống Ngọc Thư và Trần Viễn chịu trách nhiệm dán cửa gian nhà chính, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh chịu trách nhiệm dán cổng vườn hàng rào.
Đương nhiên Miên Miên đi theo Thẩm Mỹ Vân, thế là biến thành Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh: "Muốn ghế đẩu không? Đứng lên dán sao?"
Dù sao cửa vườn hàng rào sau này đã được nâng lên rất nhiều, và thanh ngang ở phía trên cũng cao quá mức nên không thể với tới được.
Quý Trường Tranh ngay tại chỗ biểu diễn cho Thẩm Mỹ Vân, cầm xà bằng một tay và thậm chí không nhấc ngón chân lên.
Người này.
Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Được được được, em biết anh cao lớn, vậy tới dán vào đi."
Quý Trường Tranh lúc này đã hài lòng, anh muốn đăng dán câu đối ngang trước, Miên Miên không nhịn được nói: "Ba, con muốn dán câu đối ngang."
Cô bé vẫn chưa dán câu đối lần nào.
Nói xong, Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy con ngồi lên cổ ba, rồi ba đứng lên để cho con dán?"
Miên Miên hai mắt sáng lên: "Được ạ"
Vì vậy, vốn là ban đầu Quý Trường Tranh dán giờ đã trở thành công việc của Miên Miên. Cô bé ngồi trên cổ Quý Trường Tranh, giơ cao câu đối gần giơ che hết mặt cô bé dán lên thanh ngang, vừa dán vừa hỏi.
"Mẹ ơi, mẹ xem giúp con nhé, nó có bị nghiêng không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Sang trái một chút."
"Ừ, ừ, chính là như vậy."
Được Thẩm Mỹ Vân giúp xác định vị trí, Miên Miên xác định vị trí chính xác, cô bé ấn xuống: "Được chưa ạ? Hướng này thế nào?"
"Hoàn hảo." Thẩm Mỹ Vân không hề keo kiệt khen ngợi: "Không hề cong vẹo chút nào."
Những lời này thực sự chạm đến trái tim Miên Miên, cô bé ngồi trên vai Quý Trường Tranh và mỉm cười ngượng ngùng, nhưng nụ cười lại có chút tự hào.
Lời khẳng định của mẹ sẽ khiến cô bé ngày càng tự tin hơn.
Đến lượt câu đối hai bên, Quý Trường Tranh là người ra tay, Thẩm Mỹ Vân từ đầu đến cuối là người tham gia chủ yếu.
Sau khi dán xong, bọn họ nhìn nhau đều cảm thấy không tệ, không khỏi gật đầu: "Đây mới đúng là ăn tết mà"
Trước đây, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh ở trong trú đội cũng chỉ đối phó qua loa.
Nói xong, Quý Trường Tranh xoa đầu cô.
"Vào trong đi, ăn tối xong chúng ta lên núi."
Thẩm Mỹ Vân có chút kinh ngạc: "Lên núi?"
"Đúng vậy, anh cả nói cậu đã thả bẫy sẵn, trước mùng 1 sẽ đi thu về"
Hiện tại Thẩm Mỹ Vân đã hiểu: "Vậy em cũng đi."
Thời tiết đã tạnh được một ngày, nhưng đêm qua tuyết rơi dày đặc, mặc dù lần này trời quang đãng hơn nhưng trên đường vẫn còn một lớp tuyết dày.
Khi Thẩm Mỹ Vân và những người khác đi ra thì trời cũng đã không còn sớm. Cô kiểm tra thời gian là 9 giờ 30, sau đó đi lên núi một lúc, xuống núi đã là buổi trưa.
Tuy nhiên khi họ chuẩn bị lên núi, con khỉ nhỏ cũng đi theo họ sau vài ngày hồi phục, đôi chân của nó rõ ràng đã khá hơn rất nhiều, khi đi lại nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra được là nó bị què.
Thấy nó cố gắng theo kịp, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ theo đi."
"Nhưng mày phải đi chậm hơn, đừng có nhảy lung tung"