Thấy nó dừng lại, Quý Trường Tranh liền mở túi ra, thò tay vào lấy ra những hạt thông không thể chui ra từ dưới đáy.
Sau khi liên tục hứng bốn năm lần, cái lỗ đã hoàn toàn trống rỗng.
Sóc béo nhìn thấy vui mừng đến mức vỗ tay: "Đưa hết đi!"
Đừng để lại bất kỳ gì cho nó.
Vẻ mặt của một kẻ tiểu nhân giành được thắng lợi khiến mọi người xung quanh đều bật cười, họ đều biết trong đó có rất nhiều hạt thông được con sóc béo tích lũy từng hạt một.
Tuy nhiên, con sóc béo đã cướp đi tất cả.
Chỉ khi đó con sóc béo mới cảm thấy thoải mái và cảm thấy mình đã được báo thù.
"Cái này thật sự là rất nhiều." Tống Ngọc Thư thở dài, một cái túi lớn cộng thêm nửa cái túi nhỏ nặng ít nhất sáu mươi bảy cân.
Thẩm Mỹ Vân: "Đây là thức ăn mùa đông cho hai con sóc."
"Em đoán con sóc này cũng cướp những con sóc khác." Đây là lý do tại sao cô yêu cầu Quý Trường Tranh lấy hết đi.
Bởi vì ngay từ đầu con sóc này đã không phải là một con sóc tốt.
Sóc béo nghe xong lời của Thẩm Mỹ Vân thì gật đầu như gà mổ thóc vậy: " Những con sóc xung quanh cũng gặp họa."
"Con sóc đó xấu tính lắm, nó là con sóc xấu, chuyên đi loanh quanh cướp đồ của người ta."
Nó không chỉ cướp hạt thông mà còn cướp vợ mình!
Siêu đáng ghét!
Lúc này sẽ cướp tất cả lương thực qua mùa đông của con sóc xấu xa, sóc béo mới cảm thấy ác khí trong lòng mình bị trút ra ngoài.
Nó nhảy lên túi giẫm lên miệng túi, chống nạnh: "Mỹ Vân, đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm rễ cây."
Giải quyết xong kẻ thù, nó tự nhiên nhớ ra chuyện này, khi đó nó còn ở Thanh Sơn, nó có thể nhớ rõ sau khi đối phương tìm được rễ cây đã mừng rỡ như thế nào.
Đều hận không thể ôm nó hôn nó hai cái.
Nghĩ tới đây, sóc béo che mắt, trách bọn họ làm cho nó thẹn thùng.
Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu nó đang nói cái gì, khỉ con phụ trách phiên dịch, nó làm bộ đào rễ cây trên mặt đất, đào xuống phía dưới, kéo lên một đoạn rễ cây.
Tìm rễ cây.
Chúng nó không biết đó là nhân sâm, chỉ biết thứ kia có thể chữa bệnh, như là sóc béo lúc không có gì ăn, đi ăn rễ cây vừa khó ăn vừa khó nuốt kia.
Lúc đó làm nó khóc khổ sở phí công.
Lần này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô nói với Quý Trường Tranh: "Nó nói dẫn chúng ta đi tìm nhân sâm."
Nghe nói như thế, người xung quanh nhất thời cả kinh.
"Nhân sâm? Chúng có thể tìm được sao?"
Không đợi đối phương trả lời, Tống Ngọc Thư theo bản năng nói: "Phải rồi, nơi này chính là lãnh địa của chúng, tất nhiên có thể tìm được."
"Chị cũng muốn đi."
Thấy Tống Ngọc Thư muốn đi, Trần Viễn lập tức nói: "Vậy Ngọc Thư đi theo hai người, anh mang hai túi hạt thông này về trước."
Mấy chục cân hạt thông, mang theo người chạy khắp núi, điều này không thực tế lắm.
Vừa nghe anh ấy nói vậy, Tống Ngọc Thư do dự: "A Viễn, em muốn anh ở cùng em." Ở trong núi này, cô ấy rất không có cảm giác an toàn.
Mà Thẩm Mỹ Vân vẫn kéo tay Quý Trường Tranh, cô không tiện gia nhập.
Cái này...
Trần Viễn thở dài: "Vậy thứ này..."
Quý Trường Tranh nghĩ ra một biện pháp: "Thế này đi, đổ một phần hạt thông của túi này ra, đổ vào trong túi này, chúng ta cùng nhau xách theo."
Đây xem như chia đều.
"Không cần." Trần Viễn nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ chối: "Bỏ cái này vào sọt, anh cõng đi."
Đồ vật mấy chục cân, anh ấy vẫn cõng đi bình thường, không đến mức phải chia nửa cho Quý Trường Tranh mang giúp, vậy thật sự là quá không ra dáng đàn ông.
Đàn ông thật sự là một sinh vật kỳ quái, ở một lúc nào đó, lại có lòng hiếu thắng chết tiệt này.
Trần Viễn chính là người như vậy.
Quý Trường Tranh thấy anh ấy từ chối, anh cũng mừng vì được thanh nhàn tự tại: "Vậy cho anh cõng." Anh bỏ một túi hạt thông vào trong sọt, đeo lên lưng Trần Viễn.
Trần Viễn: "..."
Anh ấy cảm thấy có chỗ nào là lạ.