Quý Trường Tranh hiếm khi trêu chọc một câu: "Anh cảm thấy em có bản lĩnh hơn. Em cũng mê hoặc anh đến mức thần hồn điên đảo."
Người này lại học được cách nói đùa, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân oán trách nhìn anh một cái, vừa muốn nói cái gì đó, phía trên Tống Ngọc Thư kêu lên a một tiếng.
"A a a, có nhân sâm rồi!"
"Nhân sâm sống, còn tươi nữa!"
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy nhân sâm đó.
Nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân đẩy Quý Trường Tranh, dịu dàng nói: "Đưa em lên."
Đây!
Đây cũng là tiểu tổ tông của anh này!
Quý Trường Tranh ôm lấy lưng Thẩm Mỹ Vân, sau khi ôm cô một đường đi lên, Thẩm Mỹ Vân túm lấy một bụi cây thô to phía trên mới xem như miễn cưỡng đứng vững bước chân.
Lúc cô thăm dò nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy sóc béo đang chăm chỉ cào cào, rầm rầm thoăn thoắt đào đất, bụi đất tung bay, rất nhanh nhân sâm đã lộ ra một nửa.
Một cây nhân sâm tinh tế rất dài, rất đẹp.
Chỉ có thể nói, động vật so với người hình như có thiên phú hơn một chút, nếu không phải người chuyên nghiệp hái nhân sâm đến đào, có lẽ khi nhổ nhân sâm sẽ nhổ đứt cây nhân sâm.
Nhưng loại tình huống này căn bản sẽ không tồn tại ở chỗ sóc béo, mỗi một lần nó đào đất, độ mạnh yếu của móng vuốt kia đều vừa vặn, vừa vặn tránh cào vào râu nhân sâm, còn có thể làm cho đất thổ nhưỡng tản ra.
Trình độ chuyên nghiệp này khiến Thẩm Mỹ Vân trố mắt: "Nó đào nhân sâm thật giỏi quá."
Có câu này của cô, sóc béo càng ra sức, nó muốn thể hiện giá trị của mình, dọc theo đường đi, nó cũng hiểu rõ ràng qua lời khỉ con, biết bây giờ khỉ con đang đi theo Mỹ Vân lăn lộn.
Nó cũng muốn đi theo Thẩm Mỹ Vân ăn ngon uống cay.
Vì thế, nó một hơi đào xuống, sau khi thấy nhân sâm, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng nâng lên, vừa nhổ, nhân sâm kia đã được nhổ ra nguyên vẹn.
Nhân sâm tươi mới, trên thân còn dính thêm chút hơi nước, trên râu nhân sâm màu vàng gừng, dính một chút bùn đất.
Mang theo hương thơm từ đất ẩm và sương sớm.
"Cái này đã tồn tại mấy chục năm rồi?"
Nhân sâm này không tính là lớn, hơn nữa còn hơi nhỏ.
Trần Viễn có chút hiểu biết nghe vậy thì lắc đầu: "Không, ít nhất là trăm năm, em xem ở đây, bụng nó đã cuộn lại rồi."
Chỉ là râu tương đối gầy, lúc này mới có thể làm cho người ta xem nhẹ niên đại của nó.
"Mặc kệ là bao nhiêu năm, có được thứ này là chúng ta kiếm lời rồi." Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói, dù sao, bọn họ vốn định lên núi theo bác để săn mồi.
Không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn sóc béo cũng càng thêm hòa khí: "Cảm ơn nhé."
Sóc béo được cảm ơn, ra vẻ không sao cả khoát khoát tay: "Đây là chuyện tôi nên làm." Nó ưỡn ngực nhỏ, người ta cực kỳ kiêu ngạo đó nha.
Điều này làm cho mọi người sau khi thấy vậy đều bật cười.
Khỉ con bên cạnh thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy địa vị của mình khó giữ được, nó phải nghĩ cách, để cho Mỹ Vân chú ý đến nó mới được.
"Tôi cũng biết."
Con khỉ nhỏ nhảy lên vai Thẩm Mỹ Vân, rít lên: "Tôi cũng biết rễ cây ở đâu, tôi dẫn mọi người đi."
Nó đại khái biết sóc béo tìm rễ cây như thế nào, đây là một loại phương pháp tìm kiếm đặc thù giữa động vật chúng nó.
Rễ cây có vị đắng, xung quanh không có côn trùng, điều này cũng dẫn đến, vị trí có rễ cây sẽ không có một con vật nào, cực kỳ sạch sẽ.
Mà khứu giác của những động vật nhỏ này cực kỳ linh mẫn, khi một nơi không có bất kỳ côn trùng nhỏ nào, cái này có thể suy đoán ra, xung quanh đây có thể có nhân sâm.
Thẩm Mỹ Vân tuy rằng nghe không hiểu, nhưng thấy khỉ con khoa tay múa chân, đại khái biết nó đang tranh sủng với sóc béo.
Cô nghĩ nghĩ: "Vậy bọn mi dẫn đường nhé?"