Đồ vật lấy từ trong nhà thật sự rất nhiều, từng túi từng túi phải phân loại sắp xếp hợp lý mới được.
Từ thịt đến dưa muối, đến một ít bánh quẩy khoai lang viên đã chiên xong, đều lấy ra từng cái một. Những thức ăn này không bảo quản lâu được, cho nên phải lấy trước, sau khi có những thứ này, đồ ăn trong nhà mấy ngày nay đều dư, cũng không cần đi căn tin ăn cơm.
Những thứ này đều là bán thành phẩm, bất kể là lẩu, hay là đặt ở trên cơm cùng hâm nóng, ở hoặc là làm canh đều vô cùng tốt.
Lúc Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh thu dọn đồ đạc, Triệu Ngọc Lan sát vách nghe được động tĩnh, dẫn Ôn Mãn Bảo tới chơi.
Ôn Mãn Bảo đã ba tuổi, hiện tại bước đi đã tương đối lưu loát, trực tiếp đấu đá lung tung.
"Dì Mỹ Vân, dì Mỹ Vân, dì về rồi sao?"
Giọng ngọt mùi sữa nho nhỏ, vừa nghe khiến lòng người đều muốn tan ra.
Thẩm Mỹ Vân lúc này lập tức ngừng thu dọn đồ đạc tay, chọn một viên khoai lang ngọt ngào từ đống đồ ăn bên trong, hỏi Triệu Ngọc Lan: "Có chút lạnh, có thể ăn không?"
Nếu là hài tử đại đội đều ăn được, bọn họ không so đo những thứ này, có ăn cũng không tệ, cũng không biết Triệu Ngọc Lan nuôi con thoải mái cẩu thả, hay là chăm bẵm tinh tế.
Triệu Ngọc Lan nghĩ nghĩ: "Để chị tự cho nó ăn đi."
Nói tới đây, cô ấy thở dài: "Lúc trước chị nuôi nó quá kỹ, đứa nhỏ này ba ngày hai bữa lại sinh bệnh, chị của chị còn nói chị nuôi nó quá mức cẩn thận, về sau cỏ dại, nước lạnh tùy hắn uống, cơm nóng có thể ăn lạnh cũng có thể ăn, nuôi như vậy nửa năm, lại chẳng sinh bệnh thêm lần nào nữa."
Thẩm Mỹ Vân: "Trẻ con nghịch ngợm, sức đề kháng mạnh, nếu nó có thể ăn, em lập tức cho."
Viên khoai lang được chiên qua, ngọt ngào, còn chiên bằng dầu hạt thông, là mỹ thực hiếm có.
Ôn Mãn Bảo đã sớm thèm chảy nước miếng, ngẩng đầu, mở to một đôi mắt to đen nháy trong suốt, trông mong nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân đưa cho cậu bé: "Ăn từ từ, kẻo nghẹn."
Ôn Mãn Bảo gật đầu: "Cảm ơn dì Mỹ Vân xinh đẹp."
Ôi, cái miệng nhỏ ngọt ngào này thật làm cho người ta bất ngờ, Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cậu bé, cô lúc này mới nói tiếp cùng Triệu Ngọc Lan: "Lễ mừng năm mới ở trú đội thế nào?"
"Các em không ở đây nên không thấy, lễ mừng năm mới năm nay ở trú đội rất náo nhiệt, năm nay kinh phí sung túc, bất kể là căn tin hay là phúc lợi đều rất tốt, đêm 30 đốt lửa trại mở dạ hội hữu nghị, náo nhiệt không tả được."
Đáng tiếc, một nhà Thẩm Mỹ Vân, còn có một nhà Trần Viễn đều không ở đây đón năm mới.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Mỗi người đều có cái tốt của riêng mình, em trở về là để thăm người trong nhà." Làm người không có khả năng thập toàn thập mỹ cái gì cũng muốn.
Chuyện nhân sinh, có thể có tám chín phần mười như ý, đã xem như hoàn mỹ.
Triệu Ngọc Lan thầm nghĩ cũng đúng.
Khi cô ấy nhìn thấy những gì Thẩm Mỹ Vân mang từ nhà mẹ đẻ của cô, nó chỉ đơn giản là túi nhỏ chồng túi lớn, và một tia ngưỡng mộ lóe lên trong mắt cô ấy: "Ba mẹ em thật tốt với em."
Ở nhà mẹ đẻ cô ấy, con gái gả đi hắt nước ra ngoài, chỉ có các cô ấy lấy đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, tuyệt đối không có chuyện lấy đồ từ nhà mẹ đẻ ra.
Bởi vì, ở nhà mẹ đẻ xem ra, những cô gái đã gả đi như các cô, cũng đã là người ngoài.
Quả quyết không đưa đồ đạc nhà mình, đưa cho người ngoài.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu được ý tứ bên ngoài của cô ấy: "Chị dâu Xuân Lan, đối xử với chị còn không phải rất tốt sao?"
"Người nhà mẹ đẻ không nhiều, hơn nữa, người như chị dâu Xuân Lan, một người bằng mười người." Cô vỗ vỗ tay Triệu Ngọc Lan: "Cho nên, có một người thân tri kỷ là đủ rồi, cần gì phải vì người không quan tâm chị mà thương cảm?"