Nhất Nhạc híp mắt: "Em đi nói với mẹ." Đứa bé này từ nhỏ đã biết cáo trạng.
"Vậy em đi đi "
Chu Thanh Tùng đã mười ba tuổi, căn bản không quan tâm đến việc này, đây là bí mật của cậu bé, ba mẹ cậu bé phải biết tôn trọng.
Chu Thanh Tùng mỗi ngày đắm chìm vào sách vở, hiển nhiên đã có ý thức độc lập của mình.
Nhất Nhạc không nghĩ tới anh mình lại nói vậy, cậu bé ngây người, chợt tự lẩm bẩm: "Tiểu Mai Hoa tìm em, em đi ra ngoài chơi."
Kể từ khi chị Miên Miên rời đi, cậu bé không còn bạn chơi cùng nữa, nhưng mà, chị Tiểu Mai Hoa thường thường nhắc tới chị Miên Miên, cậu bé liền thích chơi cùng Tiểu Mai Hoa.
Con ngươi đen lạnh lùng của Chu Thanh Tùng, theo dõi cậu bé một lát, không nói chuyện, chỉ tự mình đi vào nhà.
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không biết một màn này, cô không dừng lại ở doanh trại Mạc Hà quá lâu, sau khi giải quyết xong gia súc non trong trại chăn nuôi, lại nhờ Tiểu Hầu giúp vận nguyên một xe đi, vận chuyển tới doanh trại thành phố Cáp.
Lúc cô trở về, nhà xưởng của trại chăn nuôi doanh trại thành phố Cáp, đã xây xong rồi, hơn nữa toàn dùng gạch tốt!
Không giống như doanh trại Mạc Hà cùng doanh trại Thanh Sơn, lúc đó dùng đều là gạch vụn.
Ngay cả nóc nhà của trại chăn nuôi cũng dùng ngói a-mi-ăng, có thể phòng ngừa dột nước, hơn nữa còn cực kỳ nhanh khô, sau khi nhìn thấy nét bút này của doanh trại thành phố Cáp, Thẩm Mỹ Vân cũng thở dài, nếu xem trại chăn nuôi như trẻ con, vậy doanh trại thành phố Cáp chính là người ba giàu có, mà doanh trại Mạc Hà thì là ông ba nghèo khổ.
Đi theo ông ba nghèo khổ, ba ngày thì đói hết hai ngày, hơn nữa ngay cả nơi ở cũng tiết kiệm đủ thứ, mà đi theo người ba giàu, thì tài liệu xây dựng nơi ở cùng với tài liệu xây khu nhà dân, cũng không có gì khác biệt.
"Giám đốc Thẩm, cô xem xem nơi này xây thế nào?"
Hai người sở trưởng Tiền cùng chính uỷ Từ, đồng thời hỏi Thẩm Mỹ Vân. Bản vẽ thiết kế nhà xưởng là do Thẩm Mỹ Vân đưa, mà trại chăn nuôi của doanh trại thành phố Cáp, gần như là hoàn nguyên một so một theo bản vẽ thiết kế.
Thậm chí, còn tốt hơn trong tưởng tượng của Thẩm Mỹ Vân: "Rất không tệ."
Cô khen một câu, có lời này, chính uỷ Từ triệt để yên tâm, ông ấy nói với kế toán Trương: "Cậu báo sổ sách với giám đốc Thẩm đi."
Chuyện này ——
Kế toán Trương gật gật đầu, đưa báo cáo chi tiêu về việc xây dựng nhà xưởng lần này cho Thẩm Mỹ Vân nhìn qua, khi Thẩm Mỹ Vân nhìn đến lượng chi tiêu ở mặt trên, cô không nhịn được thở dài một hơi: "Một ngàn năm ư?"
"Đúng vậy."
Kế toán Trương nói: "Lãnh đạo bên trên nói, tương lai trại chăn nuôi của chúng ta sẽ dùng để gây lợi nhuận, từ ban đầu phải chọn nguyên vật liệu tốt, không thể dùng hàng nhái."
Chỉ có thể nói, giàu nứt đố đổ vách.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ thầm, cũng may không gọi kế toán Lưu của doanh trại Mạc Hà đến đây, nếu không anh ấy sẽ đau lòng chết.
Nhưng mà, tiền nào của nấy, trại chăn nuôi này đúng là rất khí phái, cô cười cười: "Trại chăn nuôi đã xây xong, vậy gia súc non có nơi ở tốt rồi."
Đây là sự thật.
Còn có cửa sổ, là cửa sổ thủy tinh, mùa hè thì thông gió, còn nếu mùa đông lạnh, thì chỉ cần đóng cửa sổ lại, bên trong sẽ trở nên ấm áp.
Chính uỷ Từ gật gật đầu: "Bỏ ra số tiền lớn mà."
"Đương nhiên sẽ có hàng tốt."
"Đúng rồi, tôi tìm hai trợ thủ cho cô." Chính uỷ Từ nói với hai chiến sĩ nhỏ phía sau: "Sau này hai người sẽ theo cạnh giám đốc Thẩm."
Hai chiến sĩ nhỏ này nhìn không lớn, một mười chín, một mười tám, cũng trong tình trạng khó khăn lắm mới trưởng thành được, thật sự là vì doanh trại thành phố Cáp không còn người để rút ra nữa.
Hai người họ cũng là phải gọi từ ban bếp núc sang, cũng mới nhập ngũ năm nay.