Chớp mắt đã là năm 1976. hiện giờ trên đường phố của Bắc Kinh, ngay cả xe máy cũng nhiều hơn trước, xe máy kêu ầm ầm vùn vụt lao qua, nhất thời khiến không ít người ghen tị.
Dù sao, xe ô tô cách người thường thật sự rất xa, nhưng xe máy lại khác.
Mọi người nỗ lực cố gắng tích góp tiền vài năm, nói không chừng cũng có thể gộp lại mua được một chiếc.
"Em thích hả?"
Thấy Thẩm Mỹ Vân không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, Quý Trường Tranh thấp giọng hỏi một câu, rất có tư thế nếu Thẩm Mỹ Vân nói thích, anh sẽ lập tức đi tìm cách mua một chiếc.
Thẩm Mỹ Vân lắc lắc đầu: "Không thích, em chỉ cảm thấy chạy xe máy nhanh như vậy, bọn họ không thấy lạnh sao?"
Quý Trường Tranh nghe câu hỏi này, anh bật cười, không nhịn được nâng tay xoa xoa đầu tóc của Thẩm Mỹ Vân, Mỹ Vân nhà anh luôn như vậy, góc độ thanh kỳ, khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Mặt mày anh ngậm cười nói: "Lạnh hay không thì anh không biết, nhưng anh biết người lái xe máy rất vui vẻ là được."
Có thể không vui sao?
Cưỡi chiếc xe máy mới cóng, chạy một vòng trên đường phố Bắc Kinh, chỉ kém khoe ra với mọi người, tôi mới mua xe máy này! Mau đến nhìn tôi đi.
Thẩm Mỹ Vân không tiếp thu được chuyện táo bạo như vậy, cô không nhịn được lạnh sống lưng lắc lắc đầu: "Thật là đáng sợ."
Cô vẫn quen với cảm giác im ỉm phát tài kia hơn, chẳng qua, ý tưởng của mỗi người không giống nhau, cô cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Sau khi đến đầu ngõ nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cùng xuống xe, cùng xuống xe còn có Miên Miên, cùng với cặp đôi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.
Nhưng mà, bọn họ vừa xuất hiện ở đầu ngõ, đã bị cư dân xung quanh bao vây.
"Trường Tranh cháu dẫn vợ và con gái về đấy à?"
"Còn có Ngọc Thư, cháu cũng dẫn người yêu trở về đấy à?"
Vừa ồn ào một tiếng, tại nhà họ Quý và nhà họ Tống, hai bà cụ vốn đang ở cửa tán gẫu, lập tức chạy tới đầu ngõ nhỏ.
Hai người họ cộng lại cũng không còn trẻ tuổi nữa, nhưng lần này lại chạy đi như bay.
"Con trai và con dâu tôi về rồi ư?"
Người hỏi lời này trước chính là bà nội Quý, sau đó bà nội Tống cũng tiếp lời: "Tôi nghe thấy tiếng Ngọc Thư nhà tôi."
Người làm mẹ luôn rất mẫn cảm và quen thuộc với tiếng của con mình.
Hai bà cụ liếc nhau một cái, rồi cùng chạy ra ngoài.
Vừa lúc đụng trúng đoàn người Thẩm Mỹ Vân, cô lập tức nâng giọng nói: "Mẹ, mẹ chạy chậm một chút, chậm chút, đừng để ngã."
Bà cụ cũng thật là, đã là người hơn bảy mươi tuổi rồi, mà còn tưởng mình vẫn trẻ khoẻ!
Thế nhưng chạy nhanh như vậy, cũng không sợ đụng ngã phải ai thì làm sao bây giờ?
Người già không giống với người trẻ tuổi, nếu quả thật ngã, đây chính là chuyện rất phiền toái.
Thẩm Mỹ Vân một tay đỡ bà Quý, cô còn chưa mở miệng, bà Quý lập tức bổ đầu che mặt nói: "Các con về sao không nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ kêu anh các con đi qua đón các con?"
Đứa nhỏ này năm ngoái không trở về ăn tết, bọn họ còn tưởng rằng năm nay cũng không trở về, kết quả không nghĩ tới bọn họ lại vô thanh vô tức trở về.
Thẩm Mỹ Vân: "Nói trước với mẹ, làm sao còn có kinh hỉ? Đây không phải là bọn con muốn cho mẹ kinh hỉ sao." Bà Quý là một người thích lãng mạn, sau khi nghe Thẩm Mỹ Vân nói như vậy, lúc này bà ấy mặt mày hớn hở kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Kinh hỉ, đúng là kinh hỉ."
Khi bà ấy nghe thấy người ở đầu ngõ gọi tên Mỹ Vân và Trường Tranh, niềm vui bất ngờ trong nháy mắt đó, quả thật đã nhấn chìm bà ấy, niềm vui sướng này tập kích trong lòng, còn vui vẻ hơn cả được phát lương.
Là cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
"Con biết ngay chúng ta đột nhiên trở về, mẹ chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Thẩm Mỹ Vân kéo bả vai bà Quý, đi vào trong.