Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng nghỉ ngơi , còn không biết mình được người ta hâm mộ, lúc cô vừa tỉnh lại đã là mười hai giờ, phòng bếp đã bận rộn nấu ăn xong.
Chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này Quý Trường Tranh mới tới gọi cô: "Mỹ Vân, dậy đi."
Thẩm Mỹ Vân vẫn mơ hồ: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp ăn cơm rồi."
Được, sau khi có lời này, Thẩm Mỹ Vân giật mình tỉnh ngủ trong nháy mắt: "Sao không gọi em?"
Cô dụi mắt, nào có ngày đầu tiên trở lại nhà chồng, lập tức để cho cả nhà cùng nhau chờ cô ăn cơm chứ, này thật sự là quá không lễ phép chút nào.
Quý Trường Tranh: "Không phải anh gọi rồi sao? Em gấp cái gì?" Anh lấy áo khoác của Thẩm Mỹ Vân treo trên kệ đầu giường xuống.
"Mặc vào, bây giờ đi ra ngoài cũng còn kịp."
Thẩm Mỹ Vân giận dữ nhìn anh một cái: "Lần sau nhất định phải gọi em trước."
Quý Trường Tranh cười cười, ngược lại không đáp lời, anh đã thấy qua bộ dáng Thẩm Mỹ Vân ở trước mặt Trần Thu Hà, về đến nhà lập tức ngủ ngon, cho dù có cơm ngon mà ngủ không ngon giấc, gọi cô cô cũng không dậy ăn cơm.
Chính là bởi vì như thế, anh mới không muốn gọi Mỹ Vân dậy, anh hy vọng ở nhà họ Quý, Mỹ Vân có thể an tâm tự tại giống như ở nhà họ Thẩm.
Mà không phải cẩn trọng ở nhà chồng, ngay cả ngủ nướng cũng phải xem thời gian.
Chỉ là, những lời này không có cách nào nói ra, anh nói Mỹ Vân cũng sẽ không nghe theo, Quý Trường Tranh chỉ có thể nói ẩn ý, dựa theo hành vi của mình mà làm việc, anh đang hết sức tạo cho Thẩm Mỹ Vân một hoàn cảnh thoải mái.
Những chuyện này không gấp được, chỉ có thể từng bước một.
Sau khi vợ chồng son từ phòng ngủ đi ra, trên bàn nhà chính nhà họ Quý đã ngồi đầy người, nhà họ Quý là một đại gia đình, sau khi mấy đứa con trai lập gia đình, cơ bản đều một mình ra ngoài ở, ngoại trừ cả nhà anh cả.
Cho nên ngày thường chỉ có hai ông bà già, bên ngoài nhiều con cháu đến đâu, chỉ có đến trước cuối năm, con trai và con dâu mới có thể cùng nhau trở về từ bên ngoài.
Cơ bản từ khoảng hai mươi tháng chạp đã ăn cơm ở nhà.
Như vậy, mấy đứa con trai trong nhà cuối năm không cần làm hàng tết nữa, ông Quý và bà Quý cơ bản đã chi hết tiền làm hàng tết, coi như là trợ cấp cho bọn nhỏ.
Chờ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân xuất hiện ở nhà chính, Hồng Anh trêu ghẹo: "Cuối cùng cũng đợi được em dâu của chúng ta rồi."
Lời này nói ra, Thẩm Mỹ Vân lại ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nhẽo eo Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng: "Chị hai, da mặt Mỹ Vân rất mỏng, chị đừng trêu ghẹo nữa."
Hướng Hồng Anh che miệng cười, ngược lại cô ấy không trêu ghẹo, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lại đây ngồi nhé?"
Bàn ăn nhà họ Quý là cái loại bàn lớn, hai cái bàn bát diện hợp lại với nhau, nhưng đàn ông thường ngồi ở phía trước, bọn họ cần uống rượu, phụ nữ trẻ em thì ngồi ở phía sau cái bàn này, thuận tiện dùng bữa, hơn nữa tuy rằng hai cái bàn cách gần, nhưng đồ ăn trên mỗi bàn lại không giống nhau.
Bàn của đàn ông nghiêng về đồ nhắm rượu, đậu phộng xào, gỏi tai heo, cùng với mì trộn.
Trên bàn phụ nữ đặt càng nhiều món ăn bổ dưỡng một chút, lươn xào, vịt quay Bắc Kinh, thịt băm tương Bắc Kinh, bánh pháo đầu cá, đều là những món ăn cực kỳ dinh dưỡng cho cơ thể.
Tài nấu nướng của má Trương rất tốt, lươn xào cực kỳ thơm ngon, mọi người hạ đũa cũng không ngừng gắp thức ăn, ngoại trừ Thẩm Mỹ Vân, cô chưa bao giờ ăn thử thức ăn chế biến từ lươn, nhớ tới lươn sống, cô sẽ không nhịn được nổi một tầng da gà.
Thế cho nên, cho tới bây giờ cô chưa từng làm món ăn này ở nhà, thuộc loại nhìn cũng không nhìn nổi.
Quý Trường Tranh sau khi ăn một đũa ăn cảm thấy rất ngon, lập tức định gắp cho Thẩm Mỹ Vân một đũa, bị Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Em không muốn."