[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1904 - Chương 1904: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 6

 Chương 1904: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 6 Chương 1904: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 6 Chương 1904: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 6

Thẩm Mỹ Vân sờ sờ dê, dê kia thuận thể đi theo hai tiếng be be, kêu nhỏ nhẹ, hiển nhiên là bị đói bụng ngay cả sức kêu cũng không có.

Cũng được, ngoại trừ tiếng kêu không thú vị tinh thần cũng không tệ lắm, đối mặt với người xa lạ nó có chút khẩn trương, còn định vươn chân đạp Thẩm Mỹ Vân.

Vậy là xong.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh gật đầu.

Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi ông cụ: "Ông có cân không? Làm sao cân được con dê này?"

Ông cụ chần chờ một chút: "Trước khi tôi đến đã cân qua ở nhà, ước chừng sáu mươi cân, tôi cố ý chọn con lớn nhất, nhưng nó đói bụng trong thời gian dài như vậy, chắc chắn nó đã bị sụt cân, tôi tính ít đi cho cô năm cân, cứ dựa theo năm mươi lăm cân mà tính."

Nói tới đây, ông ấy bối rối, nếp nhăn trên mặt tràn đầy mờ mịt: "Vậy là bao nhiêu tiền? Một cân sáu đồng, năm mươi lăm cân tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Ông cụ hiển nhiên là không biết chữ, ở nhà có thể cân trước thể trọng đã là biện pháp chu toàn nhất, cho tới bây giờ ông ấy chưa từng nghĩ tới, mình mang dê đi qua, đối phương còn có thể không cần.

Dù sao cũng là thân thích.

Thẩm Mỹ Vân thở dài, nếu nói ban đầu còn ôm vài phần hoài nghi ông cụ này là kẻ lừa đảo, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng đối phương không phải như vậy.

Làm gì có kẻ lừa đảo không biết chữ, ngay cả một con dê bán bao nhiêu tiền cũng không biết.

Thẩm Mỹ Vân bảo Quý Trường Tranh cầm giấy bút tính toán, sau khi tính toán xong, cô còn đưa giấy cho đối phương xem.

"Ông xem năm mươi lăm nhân với sáu đồng, chính là ba mươi ba lượng."

Ông lão ngây người: "Nhân? Là sao?"

Ông ấy có chút mờ mịt, nhân là cái gì?

Thẩm Mỹ Vân: "Chính là sáu đồng, từ con số mà tính, chính là sáu phần của một lượng." Cô tách ra tính cho đối phương: "Ông chỉ cần biết, con dê này dựa theo sáu đồng một cân mà tính, chính là ba mươi ba lượng."

Lần này, ông cụ đã nghe hiểu.

"Ba mươi ba, ba mươi ba, đúng đúng đúng. Người nhà tôi từng nói với tôi, nếu như cho thân thích, bảo đối phương đưa tôi ba mươi lượng."

Bọn họ là người quen, sẽ không quỵt tiền của ông ấy.

"Đồng chí, cô cho tôi nhiều tiền quá."

Thêm ba lượng nữa.

Sáu đồng một cân thịt dê, Thẩm Mỹ Vân là người lời nhất, cô lấy từ trên người Quý Trường Tranh ba mươi ba lượng, cùng nhau đưa cho đối phương.

"Không nhiều lắm, sáu đồng một cân thì cháu là người được lợi." Thẩm Mỹ Vân ở trước mặt ông cụ đếm ba mươi ba lượng.

"Ông xem, chính là số này, cam đoan một đồng tiền không thiếu của ông." Ông cụ không biết chữ, cô tất nhiên phải khai báo rõ ràng những chuyện này cho ông ấy.

Ông cụ run rẩy nhận lấy tiền, đếm từng tờ từng tờ một, tuy rằng ông ấy không biết chữ, nhưng biết nhận thức tiền, từ đầu tới đuôi đếm xong, ngược lại là không thiếu một đồng.

"Đồng chí, cô là người tốt, cảm ơn cô." Ông ấy không nghĩ tới bị thân thích lừa một lần, quay đầu trên đường gặp được một người không quen biết, lại còn giúp ông ấy.

Chỉ ông ấy bán dê, còn cho ông ấy lộ phí về nhà.

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần cảm ơn, hai bên chúng ta đều có nhu cầu." Một người bán hàng, một người mua hàng, ngược lại là chuyện bình thường.

Nói là như vậy, nhưng ông cụ vẫn rất cảm kích Thẩm Mỹ Vân, liên tiếp nói cám ơn nhiều lần sau đó mới rời đi.

Chờ ông ấy đi rôic.

Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh hai người lập tức mắt to trừng mắt nhỏ: "Quay về nhé?"

"Về thôi."

Vốn còn nói hẹn hò, lần này thì tốt rồi, không cần hẹn hò, trực tiếp trở về.

Hai người dắt dê lại đánh đường về nhà, dọc theo đường về bị không ít người vây xem.

"Ôi, Trường Tranh, Mỹ Vân, sao hai người còn dắt một con dê về?"

Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đương nhiên sẽ không nói đây là dê mua từ bên ngoài, dù sao, buôn bán đầu năm nay vân không thể công khau.

Bình Luận (0)
Comment