Về phần mấy em chồng cũng cực kỳ an phận, nhưng nhìn xem bây giờ thì sao? Hoàn toàn lập tức thành hai loại bộ dáng khác, bọn họ còn chẳng biết xấu hổ tại tự hỏi chị ta, vì cái gì?
Thật là một chuyện nực cười.
Quý Trường Cần nghe Cố Tuyết Cầm trả lời, anh ấy cũng cười theo: "Năm đó anh cả tôi cưới chị tuyệt đối là quyết định sai lầm nhất của anh ấy."
Nhà họ Cố suy tàn, nhà họ Quý cho tới bây giờ cũng không có khinh thường đối phương, thậm chí, còn nhiều lần giúp đỡ đối phương, nhưng nhà họ Cố thất bại lại lạc hậu, giống như Cố Tuyết Cầm này, có dục vọng lấp đầy bất mãn, một lần so với một lần thứ yếu nhiều hơn.
Thời gian lâu dài, không ai nợ bọn họ, nhà họ Quý cũng vậy.
Nhà họ Quý có thể lựa chọn giúp đỡ bọn họ, nhưng không có nghĩa nhà họ Quý là kẻ ngốc, coi tiền như rác, cứ như vậy bị đối phương lừa gạt.
Nhưng đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu, duy chỉ có Cố Tuyết Cầm và người nhà họ Cố là không hiểu, bọn họ cố chấp cho rằng, chính là bởi vì nhà họ Cố suy tàn, cho nên mọi người mới chậm rãi đối xử với bọn họ như vậy.
Họ không bao giờ nghĩ về vấn đề của họ. Lời nói của Quý Trường Cần đối với Cố Tuyết Cầm mà nói, giống như đao sắc bén nhất, đâm vào trái tim máu tươi đầm đìa của chị ta.
Chị ta điên cuồng hét lên: "Sai lầm? Tôi và Quý Trường Đông kết hôn hai mươi bảy năm là sai lầm? Cậu để Quý Trường Đông tự mình nói với tôi câu này đi."
Điều này đối với Cố Tuyết Cầm đã từng cao ngạo mà nói, quả thực chính là đánh gãy xương cốt của chị ta.
Quý Trường Đông không biết khi nào xuất hiện ở cửa nhà họ Quý, anh ấy nhìn Cố Tuyết Cầm như bà điên: "Cô làm loạn đủ chưa?"
Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh thậm chí còn mang theo vài phần chán ghét.
Điều này làm cho Cố Tuyết Cầm nhịn không được cười ha ha: "Em làm loạn?" Chị ta giơ ngón tay chỉ vào mũi mình, nhịn không được lảo đảo vài phần, nhào tới: "Em làm loạn chỗ nào? Chẳng lẽ tương lai của nhà họ Quý, không phải giao cho nữ chủ nhân này sao? Tôi có sai sao?"
Cô hét lớn: "Tất cả mọi người đều nói tôi sai rồi, nhưng tôi muốn hỏi một chút, mẹ không cho con cháu của nhà họ Quý, mẹ cho một người họ Thẩm, mẹ nói xem có đúng không??"
Mũi nhọn lập tức chỉ về phía bà Quý.
Bà ấy vốn không có ý định tham dự chuyện này, chuyện này là bọn nhỏ gây nên, một khi bà ấy tham dự vào, bọn nhỏ ngược lại sẽ khó xử.
Dù sao, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ấy mặc kệ giúp ai, đến cuối cùng đều sẽ bị nói một câu thiên vị.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Không phải, chỉ là bởi vì sinh nhiều đứa nhỏ, lập tức nhất định sẽ có loại mâu thuẫn này, vào lúc này, bà Quý còn hoảng hốt nghĩ Mỹ Vân làm đúng, cũng chỉ cần một đứa nhỏ Miên Miên, về sau Miên Miên trưởng thành, sẽ không phát sinh loại chuyện tranh đoạt này.
Sau khi ném những ý nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, bà Quý đi tới trước mặt Cố Tuyết Cầm: "Con cảm thấy mẹ không nên mua quần áo cho Miên Miên?"
"Chẳng lẽ nên sao?"
Sau khi trở mặt, Cố Tuyết Cầm dường như không quan tâm gì nữa: "Nó là một đứa trẻ họ Thẩm, đáng để mẹ đối xử như vậy sao?"
"Đáng giá."
Bà Quý nói chắc như đinh đóng cột.
Hai chữ này, lập tức chặn chặt Cố Tuyết Cầm, chị ta hít sâu một hơi: "Vậy Minh Thanh nhà chúng ta thì sao? Thằng bé là cháu ruột của mẹ, mẹ có mua quần áo cho nó không?"
Đây là được đằng chân lân đằng đâu.
Bà Quý không trả lời cô, ngược lại nhìn Quý Minh Thanh: "Minh Thanh, cháu nói xem, bà đã mua quần áo cho cháu chưa?"
Quý Minh Thanh cúi đầu, cậu ta đã không kéo được mẹ Cố Tuyết Cầm nữa, dứt khoát không kéo nữa, buồn bực nói: "Khi cháu còn bé bắt đầu nhớ được, quần áo mừng năm mới đều là bà nội mua."