Cô gật đầu: "Quả thật rất đẹp." Cả nhà bọn họ đều xem như anh tuấn xinh đẹp hiếm có, nhưng trên người Ôn Hướng Phác lại có giá trị nhan sắc cao hơn.
Chỉ có thể nói phương hướng của cái đẹp không giống nhau.
Quý Trường Tranh: "Ôn Hướng Phác sinh ra giống mẹ thằng bé." Mẹ của Ôn Hướng Phác, năm đó là một đại mỹ nhân hiếm thấy.
Mà Ôn Hướng Phác và mẹ cậu lại giống nhau như đúc.
Nhắc tới mẹ của Ôn Hướng Phác, Thẩm Mỹ Vân lập tức bất ngờ nói: "Vậy sao? Mẹ của thằng bé đâu?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Sau khi ba thằng bé hy sinh, mẹ thằng bé lập tức bỏ đi mất. Chỉ để lại Ôn Hướng Phác khi đó còn là một đứa bé, từ nhỏ ở cùng bà nội nương tựa lẫn nhau."
Đều là người làm mẹ, cô nghe không nồi lời này, Thẩm Mỹ Vân mềm lòng: "Đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương."
Những đứa trẻ không có mẹ đều đáng thương, đây gần như là nhận thức của mỗi người mẹ.
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Đáng thương cũng không đáng thương, không có mẹ là đáng thương, nhưng sinh ở ra ở nhà họ Ôn, không có mẹ dường như cũng không nghiêm trọng như vậy."
Sinh ra ở nhà họ Ôn, như sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh ra ăn mặc không lo, đây là trình độ mà rất nhiều đứa trẻ cho dù có mẹ, cũng không đạt tới.
Cho nên, tốt hay không tốt, đều là tương đối mà nói, đem đi so sánh cũng không phải ai cũng có cùng quan điểm.
"Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bên ngoài thì hô: "Ăn cơm, Mỹ Vân, Trường Tranh, sao hai người còn chưa ra?"
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân lập tức đáp lời: "Đến đây."
Dứt lời, cô lập tức kéo Quý Trường Tranh ra ngoài.
Nhà chính nhà họ Quý, nhân khẩu đông đảo, ngoại trừ ba người gia đình anh cả, những người khác dường như đều có mặt ở chỗ này, lớn nhỏ ngồi hai bàn, Ôn Hướng Phác đã lâu không có cảm giác áp bức này, dường như cậu muốn ra sức trốn sau Miên Miên.
Nhưng hình như không thích hợp lắm, cậu bây giờ đã cao 1m7, so với Miên Miên cao hơn một khoảng cách lớn, một thiếu niên tươi trẻ như vậy, trốn sau lưng một cô bé, thật sự là quá kinh sợ.
Sau khi Ôn Hướng Phác xây dựng tâm lý xong, lúc này mới đứng xuống trước mặt Miên Miên, thay cô bé ngăn cản mọi người lui tới.
Điều này làm Miên Miên hơi kinh ngạc một lát, cô bé kéo Ôn Hướng Phác lui ra sau: "Anh Hướng Phác, anh ngồi cùng em nhé. Trẻ con ngồi ở một bàn này."
Cô bé vừa dứt lời, bà Quý muốn mời Ôn Hướng Phác lên bàn tren ngồi, nhất thời không tiện mở miệng, Ôn Hướng Phác ở tuổi này rất dễ xấu hổ, mười bảy tuổi, xem như một thiếu niên, nhưng nói trưởng thành còn kém một chút, họi là trẻ con đi, lại lớn hơn Miên Miên và Minh Phương một chút.
Cho nên, ngồi bàn người lớn không thích hợp, ngồi bàn trẻ con cũng không thích hợp.
Thẩm Mỹ Vân vừa tới đã thấy cảnh này, cô lập tức nói với bà Quý: "Mẹ, mặc kệ Ôn Hướng Phác, để thằng bé tự quyết theo Miên Miên là được rồi."
Người nhà họ Quý quá khách sáo, Ôn Hướng Phác ngược lại còn không được tự nhiên.
Ôn Hướng Phác sau khi nghe nói như thế, chợt thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm kích nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cháu ngồi theo Miên Miên, muốn ăn cái gì, để Miên Miên gắp thức ăn cho cháu là được rồi."
Ôn Hướng Phác này sao có thể không biết xấu hổ, cậu là một người mười bảy tuổi, để một cô bé mười hai tuổi như Miên Miên chăm sóc, cậu còn cần mặt mũi.
Ôn Hướng Phác thấp giọng nói: "Dì Thẩm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên."
Nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhướng mày, thế nhưng cũng không nói gì nữa, biết là lòng tự trọng cùng giáo dưỡng của đứa nhỏ này, theo thói quen sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ nhỏ hơn cậu.
"Vậy cũng được. Vậy Miên Miên dì giao cho cháu."
Cô vừa nói, làm cho Ôn Hướng Phác nhất thời có một loại cảm giác được ủy thác trọng trách, cậu gật đầu đáp ứng.