Mẹ và em gái mất sớm, cha và vợ mất khi còn trẻ, con trai mất khi về già.
Cả đời này của ông ta dường như luôn trong quá trình mất mát.
Những cay đắng của cuộc đời, ông ta hầu như đều đã trải qua một lần.
Thẩm Mỹ Vân chìm vào im lặng, Kiều Lệ Hoa phá vỡ sự yên tĩnh.
"Xin hỏi, có phải là chú Độc Nhãn không ạ... ?"
Khi nói ra khỏi miệng, cô ta cảm thấy nói như vậy dường như sẽ lịch sự hơn một chút.
Độc Nhãn nghe thấy tiếng động thì nhìn lại theo bản năng, đôi mắt đó mang theo một chút nghi hoặc từ sự chán nản già nua.
"Ừ."
Có thể coi như câu trả lời.
Ngày thường không ai đến ngôi nhà gỗ này của ông ta cả.
Thấy Trần Hà Đường trả lời mình, Kiều Lệ Hoa rất vui mừng: "Là thế này ạ, thanh niên tri thức Hầu gặp chuyện cần phải bổ sung xương thịt để bồi bổ cơ thể, cháu muốn đổi một ít thịt với chú."
"Tốt nhất là gà rừng hay lợn rừng gì đó ạ."
Trần Hà Đường nghĩ một lúc, cũng không hỏi đối phương lấy gì để đổi.
Mà trực tiếp đi ra phía sau, không lâu sau đã xách ra một con gà rừng.
Khỏe như vâm, hiển nhiên là ông ấy tự bắt được, không ăn hết nên đã nuôi nó.
Thấy vậy, Kiều Lệ Hoa vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn chú, cảm ơn chú ạ."
Trần Hà Đường không nói gì, chỉ lắc đầu, sau đó lại trở về vẻ mặt dữ tợn như trước, khiến người ta không dám lại gần.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân lại phát hiện ra.
Mặc dù đối phương có vẻ ngoài hung dữ, nhưng đôi mắt lại dịu dàng lạ thường.
Là ánh mắt mà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết rằng người này không phải kẻ xấu.
Có lẽ vì nhận ra Thẩm Mỹ Vân đang nhìn mình.
Nên Trần Hà Đường quay đầu lại nhìn cô, nói một cách ngắn gọn súc tích: "Sao thế? Cô mua thịt à?"
Giọng Đông Bắc chính hiệu.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân im lặng một hồi lâu mới hoàn hồn sau ba chữ "cô mua thịt" của đối phương.
Cô hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Kiều Lệ Hoa: "Thanh niên trí thức Kiều, cô có thể đợi tôi dưới chân núi được không?"
Những lời cô và đối phương nói rõ ràng không thích hợp để người ngoài nghe được.
Kiều Lệ Hoa đã mua được thịt mình muốn, tâm trạng khá tốt, đương nhiên cũng rất thức thời nhường không gian cho Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi cô ấy rời đi.
Trước căn nhà gỗ rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Mỹ Vân và Trần Hà Đường.
Thẩm Mỹ Vân quan sát đối phương, cố gắng tìm ra điểm tương đồng với mẹ mình trên khuôn mặt ông ta.
Chỉ tiếc là Trần Hà Đường bị thương một bên mắt, tấm vải đen che đi khiến người ta không thể nhìn rõ.
"Cô không sợ tôi à?"
Trần Hà Đường rất nghi ngờ, khi nghi ngờ, ông ta hơi nhíu mày, trông càng dữ tợn hơn!
Thẩm Mỹ Vân gật đầu rồi lại lắc đầu, cô cân nhắc mãi, thấy rằng dù có uyển chuyển thế nào thì có vẻ như vẫn không nhanh bằng cách nói thẳng.
Vì vậy, cô trực tiếp mở lời.
"Ông có quen Trần Thu Hà không?"
Vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt Trần Hà Đường đột ngột thay đổi, ánh mắt vốn nhu hoà của ông ta bỗng trở nên cảnh giác.
"Cô là người của bà ấy?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn sắc mặt của đối phương thì hiểu ngay.
Rõ ràng là đối phương có liên quan đến mẹ cô, nếu không thì sao nghe thấy cái tên này lại phản ứng dữ dội như vậy chứ?
Thẩm Mỹ Vân ngước mắt lên, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của ông ta.
"Tôi là con gái bà ấy."
Vừa nói xong, toàn thân Trần Hà Đường run lên, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Cô là con gái của Thu Hà ư?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Trần Hà Đường lùi lại vài bước, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn kỹ Thẩm Mỹ Vân.
Đôi mắt đó gần như không chớp mà nhìn chằm chằm vào cô.
Không biết bao lâu sau.
Ông ta mới lẩm bẩm: "Giống, rất giống..."
"Đôi mắt của cô và Thu Hà giống hệt nhau."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, cô rất giống mẹ mình, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, tròn, to và trong veo.