Điện thoại của bộ phận lớn, gọi một phút là bốn hào năm, dù sao người bình thường đều luyến tiếc gọi, cũng chính là người nhà bác sĩ Thẩm thường xuyên cùng Thanh niên trí thức Thẩm trò chuyện, lúc này mới xem như là nuôi bộ phận lớn xã viên trực điện thoại.
Sau khi dặn dò xong, Trần Thu Hà lúc này mới rời đi.
Mặt khác bên kia, Thẩm Mỹ Vân đi giám sát trại chăn nuôi bị nóng choáng váng đầu, cô bóp bóp mi tâm: "Không phải chứ, thời tiết quá nóng, phải mở ra thông gió, tối hôm qua cửa sổ thủy tinh đều mở ra sao?"
Trước kia cảm thấy trại chăn nuôi xây lên đẹp mắt, hôm nay sử dụng lại phát hiện không thích hợp lắm, lắp đặt cửa sổ thủy tinh, thường xuyên quên thông gió, điều này cũng sẽ dẫn đến, gà trong chuồng gà bị nóng chết lập tức dẫn theo một đống hệ quả lớn.
"Mở ra một cái."
"Mở hết ra đi, lấy một ít nước giếng, dội hết nhiệt độ xuống đây."
Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, bên ngoài lập tức truyền đến một trận âm thanh: "Giám đốc Thẩm, điện thoại nhà cô đang reo."
Nhà của Thẩm Mỹ Vân lắp điện thoại, lúc điện thoại đổ chuông, ở bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng điện thoại kêu reng reng.
Huống hồ chi là, điện thoại còn liên tục đổ chuông.
Vừa hay chị dâu trong khu tập thể nghe thấy, liền nhờ một chiến sĩ đi ngang qua chuyển lời cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân sau khi nghe được, giao nhiệm vụ trước mắt cho Thập Tam: "Thập Tam, cậu tới đây đăng ký những số liệu còn lại, đặc biệt chú ý đến con heo nái ở chuồng số 3, theo dõi nó xem, đoán là có thể sinh con trong hôm nay hoặc ngày mai."
Thập Tam là người trầm lặng ít nói, là người hướng nội, nhưng điểm tốt của cậu ấy chính là kỹ tính cẩn thận, có thể bình tĩnh chuyên tâm nghiên cứu số liệu.
Mặc dù cậu ấy mới học xong tiểu học nhưng sau khi theo học bên cạnh Thẩm Mỹ Vân khoảng nửa năm, giờ đây cậu ấy đã có thể tự đảm đương được công việc của mình rồi. Khi Thẩm Mỹ Vân không có mặt, cậu ấy hoàn toàn có thể đảm nhận công việc mà Thẩm Mỹ Vân giao phó một cách tốt đẹp.
Được phân công, Thập Tam gật đầu ngay lập tức: "Tôi nhất định sẽ đăng ký đầy đủ, cũng sẽ trông coi con heo nái chuồng số 3."
Đây chính là lời hứa của cậu ấy với Thẩm Mỹ Vân.
"Cậu vất vả rồi." Thẩm Mỹ Vân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chiều tôi sẽ tới, mang nước đậu xanh đến cho các cậu uống."
Thập Tam cười chất phát nói không cần đâu, nhưng Thẩm Mỹ Vân xua tay nói: "Nhà tự nấu không đáng giá là bao."
Cứ đến mùa hè, thời tiết nóng lên, cô thích đun một nồi nước đậu xanh trên bếp than, cho vào trong chai thủy tinh, đặt xuống giếng trong sân rồi cho dìm xuống dưới đáy giếng, đến lúc kéo lên uống, bên ngoài chai thủy tinh đó lại nổi lên một lớp hơi nước trắng xóa, uống vào có thể mát lạnh tận tim.
Ngay cả sức nóng trên người cũng đều giảm đi vài phần.
Khi Thẩm Mỹ Vân về đến nhà, điện thoại ở nhà đã ngừng đổ chuông, cô cũng không biết người nào gọi đến, đành gọi lại theo cách cũ.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã có người nghe máy.
"Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?"
Thẩm Mỹ Vân: "Xin chào, có người vừa mới gọi điện thoại cho tôi, gọi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy được, xin hỏi người đó còn ở đó không?"
Cô vừa lên tiếng, người nhận điện thoại đã nghe thấy rồi.
"Ý cô là nói cô giáo Trần phải không? Cô giáo Trần vừa gọi cho con gái ông ấy mấy cuộc điện thoại. Cô là thanh niên trí thức Thẩm, Thẩm Mỹ Vân à?"
Cô giáo Trần có một cô con gái đang làm thanh niên trí thức ở đại đội Tiến Lên, sau đó kết hôn với người quân đội, hơn nữa lại còn làm đến quản đốc, đây quả thực đã trở thành một thần thoại ở đại độ Tiến Lên.
Thẩm Mỹ Vân: "Là tôi."
"Thật sự là cô sao." Giọng nói của người bên kia vô cùng kinh ngạc: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô chờ một chút nhé, tôi đi gọi cô giáo Trần ngay đây." Dứt lời, cúp máy ngay lập tức, chứng tỏ là đã đi tìm người rồi.