[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1952 - Chương 1952: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không

 Chương 1952: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không Chương 1952: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không Chương 1952: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không

"Miên Miên không thể không có người chăm sóc."

Điều này...

Quý Trường Tranh nháy mắt với Miên Miên một cái, Miên Miên hiểu ngay, lập tức nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con cũng muốn đi."

"Con muốn đưa bà ngoại và ông ngoại về nhà."

Sợ Thẩm Mỹ Vân từ chối, cô bé vội vàng nói: "Bài thi cuối kỳ của con được 110 điểm, hơn nữa giáo viên ở lớp học thêm giạy không hay bằng anh trai Hướng Phác đâu."

"Nếu con đưa ông bà ngoại về nhà, đúng lúc có thể để anh trai Hướng Phác giúp con gánh chương trình lớp hai là được."

Khi trường khai giảng vào tháng chín, cô bé sẽ trở thành học sinh lớp hai.

Sau khi học ở đây được một học kỳ, Miên Miên nhận thấy những gì thầy nói không trực quan hơn những gì anh trai Hướng Phát giảng. Dù sao thì những thứ anh trai Hướng Phác giảng, cô bé chỉ nghe một lần thì đã hiểu, nhưng những thứ mà thấy giảng thì phải mất hai ba lần mới hiểu được.

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Con không đi học thêm thì liệu chủ nhiệm lớp con có nói gì không?"

"Sẽ không đâu ạ, con đã hứa với chủ nhiệm lớp, chỉ cần con đạt hạng nhất trong mỗi lần thi là được, hơn nữa chủ nhiệm lớp cũng đã nói rồi, con có giáo viên tốt hơn thì cũng không cần phải gượng ép đến lớp học thêm"

Thành tích là sự đảm bảo cho tất cả các điều kiện tiên quyết.

Đạt được thành tích rồi thì giáo viên đều dễ nói chuyện hơn.

Suy cho cùng, đối với học sinh, thành tích mới là giấy thông hành cứng rắn.

Thẩm Mỹ Vân nghe điều này, trầm ngâm một lát: "Mẹ sẽ hỏi giáo viên chủ nhiệm của con." Cô rất nhanh đã tìm được Tiêu Ái Mai, Tiêu Ái Mai là dạy trẻ lớp hai, do là hàng xóm láng giềng, năm lớp hai Miên Miên sẽ được xếp vào lớp của cô ấy.

Nhà họ Tiêu ở cạnh bên nên đi tới đó cũng thuận tiện, tuy nhiên Thẩm Mỹ Vân không đến đó tay không, ở nhà có một túi táo, nên cô tiện thể mang theo, cũng không nhiều vừa đủ bốn trái, đựng trong túi lưới ni lông màu xanh lá cây, xác qua đó đúng là vừa hay.

Dù sao, những thứ như táo, nói hiếm cũng hiếm, những năm nay mọi người đều không có gì để ăn, đối với mấy đứa trẻ con mà nói, được ăn một miếng táo thì cũng giống như là ăn kẹo rồi.

Lại không được xem là đắt đỏ, dù sao, tất cả những ai được sống trong một ngôi tập thể ở thành phố Cáp đều có thể mua được, những kiểu như lại không đành lòng.

Khi Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới, đúng lúc cả nhà Tiêu Ái Mai vừa ăn cơn xong, đang dọn dẹp bàn. Cô ấy ngạc nhiên nói: "Mỹ Vân?"

Hai gia đình cũng được tính là hàng xóm hơn một năm rồi, dù hai bên không hiểu tường tận về nhau thì cũng được xem là biết nhau.

"Chị dâu, tôi có chuyện muốn hỏi chị." Sau khi Thẩm Mỹ Vân nói ngắn gọn câu chuyện một lượt.

Tiêu Ái Mai giao nhiệm vụ dọn dẹp chén bát cho bọn trẻ, rửa tay rồi mới hỏi: "Năm nay lúc vừa mới khai giảng, tôi nhớ có một lần điểm của Miên Miên tiến bộ nhảy vọt, sau đó cô bé đã giữ vững ở vị trí thứ nhất trong năm lớp một. Lần này mọi người trở về Bắc Kinh, nhưng đã có thầy đó dạy kèm cho Miên Miên."

Thẩm Mỹ Vân: "Đúng."

Tiểu Ái Mai trầm tư một lát: "Nếu vẫn là giáo viên đó thì cũng không phải là không thể, nhưng nghỉ hè Miên Miên không tham gia học thêm, sau khi khai sảng, tôi sẽ cho cô bé làm một bài kiểm tra kỹ lưỡng, nếu như kiểm tra không đạt tiêu chuẩn..."

Miên Miên chủ động nói: "Thưa cô, vậy con tự động chịu phạt."

Như thế vẫn còn được.

Tiêu Ái Mai mỉm cười: "Cũng không đến nỗi đâu, nhưng mà, con vẫn phải chú đến bài học, phải biết là, Đinh Mẫn Đẫn vẫn luôn đuổi theo con đấy."

Đinh Mẫn Mẫn người chuyên đứng thứ hai trong lớp, trước đây đứng đầu hàng năm, từ khi Miên Miên vượt mặt thì cô bé lại đang không đuổi theo kịp.

Cô con gái độ tuổi dậy thì, đang ở thời điểm có tính cạnh tranh cao, ước mơ lớn nhất của Đinh Mẫn Mẫn chính là vượt qua Miên Miên.

Bình Luận (0)
Comment