Lúc về đến được nhà họ Trần trên núi thì đã là hai giờ chiều.
Khi họ đến nơi, cả nhà đều đang chờ, Thẩm Mỹ Vân vừa đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy chuồng gà bị bịt kín và cửa sổ bị đóng lại.
"Mẹ?"
Cô hét lên một tiếng, Trần Thu Hà đang thu dọn đồ đạc trong phòng lập tức chạy ra: "Mỹ Vân?"
"Không phải đã nói là hai ngày nữa mới đến sao?" Hôm qua mới gọi điện, không ngờ hôm nay Mỹ Vân đã về đến rồi, đang nói nửa chừng thì nhìn thấy Quý Trường Tranh và Miên Miên, bà ấy ngẩn người ngay tức khắc. Sao Trường Tranh cũng đến vậy? Nó đi làm mà, con bé này sao lại làm trễ nãi người ta thế hả, còn Miên Miên nữa, Miên Miên không phải đang học thêm hay sao?"
Đều đến đây hết thì làm chậm trễ việc chính của bọn trẻ rồi.
"Quý Trường Tranh không yên tâm nên đi theo, còn chuyện học thêm của Miên Miên cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi." Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Đồ đạc trong nhà đã thu dọn xong chưa ạ?"
"Xong rồi." Thấy Thẩm Mỹ Vân nói như vậy, Trần Thu Hà mới cảm thấy yên tâm dẫn họ vào nhà.
"Phần lớn đều đã thu dọn đâu vào đấy rồi, đồ đạc không thể mang đi thì cứ để lại. Lương thực, đồ ăn dễ hư thì mẹ chủ động tặng cho điểm thanh niên trí thức rồi."
Những thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức cần, họ không giống như những xã viên trong đội sản xuất có ruộng đất sở hữu riêng của mình, những thanh niên trí thức là người từ bên ngoài đến, ăn gì đều phải bỏ tiền ra mua.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, nhìn những túi lớn túi nhỏ, cô ngẫm nghĩ nói rằng: "Cũng không thể mang theo quá nhiều đồ được, dù sao chúng ta đi bằng tàu hỏa."
Thấy Trần Thu Hà không nỡ, Thẩm Mỹ Vân đổi chủ đề nói: "Nếu như thật sự muốn mang đi, cũng không phải là không có cách."
Điều này...
Trần Thu Hà nhìn con gái đầy mong đợi.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân mới chậm rãi nói: "Để Quý Trường Tranh đi bưu điện công xã một chuyến, gửi đồ về, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn một chút."
Ít nhất phải mất một tháng.
Lúc này, Trần Thu Hà lưỡng lự: "Vậy liệu có mất đi không?"
"Sẽ không đâu ạ, có thể đóng gói lại những đồ không cần dùng gấp để gửi về."
Trần Thu Hà đếm kỹ một lượt, phát hiện những thứ mình muốn mang đi phần lớn đều là để sử dụng, không có cái gì mà tạm thời không cần dùng đến.
Nhìn biểu cảm của bà ấy, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều hiểu ra, Quý Trường Tranh nói: "Không sao đâu, cứ gói ghém lại đi. Dù sao chúng ta nhiều người, mỗi người hai túi lớn tóm lại vẫn có thể mang theo được."
Lúc này, Trần Thu Hà không nhịn nỗi, bật cười: "Được rồi, không làm khó các con nữa, mẹ sẽ mang hai bộ khăn trải giường và chăn bông này, còn lại để lại ở nhà."
"Còn những thứ như nồi niêu xoong chậu này cũng sẽ không mang đi, đến đó sẽ mua."
Bà ấy lại cân nhắc thêm: "Cái ấm sắt này cũng không mang theo, còn cả cái thùng tráng men này nữa, trên đường mẹ và Hoài Sơn sẽ dùng một cái, còn những thứ này, những thứ này..."
Bỏ cái này giảm cái kia, chỉ giữ lại một túi đồ đầy đủ, lúc rời khỏi mọi người có thể nhẹ nhàng một chút.
Nhìn thấy như vậy, cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nói gì mà hỏi: "Định lúc nào đi vậy ạ? Để Quý Trường Tranh tiện mua vé."
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn nhau nói: "Ngày mai đi vậy, về cơ bản đồ đạc trong nhà đều đã thu dọn xong rồi."
"Dạ được."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh gật đầu: "Chiều anh sẽ đến nhà ga thành phố Mạc Hà mua vé tàu."
Những năm này muốn mua vé tàu đều cần phải đến mua trực tiếp, hơn nữa còn phải cầm theo giấy chứng nhận.
Giấy chứng nhận thông hành này, sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đi tìm bí thư chi bộ già, Quý Trường Tranh lấy giấy chứng nhận thông hành rồi ra ga mua vé.
Mua vé đi vào chín giờ sáng ngày mai, vừa sáng sớm mọi người đã chuẩn bị túi lớn túi nhỏ đầy đủ rồi.