Ông ấy đưa đồ trong tay cho Trần Hà Đường và Trần Thu Hà, quay người kéo Diêu Chí Quân đứng dậy: "Thằng bé này, chẳng phải thầy đã nói hết với còn rồi sao? Sao lại còn khóc vậy hả?"
Diêu Chí Quân là một đứa trẻ nhút nhát và rất mau nước mắt.
Bị thầy nói vậy, Diêu Chí Quân càng rơi nước mắt nhiều hơn: "Con không ngờ ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy, thầy ơi, sau này con không còn có cơ hội gặp lại thầy nữa sao?"
Thẩm Hoài Sơn lau nước mắt cho cậu bé: "Sau này con không quay về Bắc Kinh nữa hay sao? Thầy đang ở Bắc Kinh, nếu con nhớ thầy thì đến thăm thầy."
"Biết không hả?"
"Địa chỉ mà thầy viết cho con, con còn nhớ chứ?"
Diêu Chi Quân gật, gật đầu, chỉ, chỉ vào đầu mình, tý nói là đã ghi nhớ trong đầu rồi.
"Như vậy là được rồi."
"Thầy đi rồi, sau này sẽ không thể chăm sóc được cho con nữa, con cứ đàng hoàng thật thà đi theo sau lưng thầy Ngưu của con nhé, không được can thiệp vào việc cứu người, trước khi khám bệnh cho người ta cần phải qua đầu mình trước, con có thể cứu được không, nếu không cứu được, thì con có gánh nỗi rủi ro này không?
Thẩm Hoài Sơn thật sự coi Diêu Chi Quân như học trò ruột của mình, đối đãi không khác con trai của mình vậy.
Đến cả Kim Lưu Tử ở một bên cũng không tránh khỏi lấm lét nhìn qua.
Và người trong cuộc Diêu Chí Quân chỉ biết gật đầu không nói lời nào, nước mắt cứ không ngừng rơi.
"Được rồi, thầy đi rồi, sau này con nhớ chăm sóc cho bản thân nhé, ăn cơm đúng giờ, đừng mãi lo bào chế dược liệu mà quên thời gian biết không hả?"
Diêu Chí Quân càng khóc to hơn.
Cậu bé cảm thấy, ngoài chị gái ra, không thể tìm được ai đối xử tốt với cậu bé tốt hơn ông ấy nữa.
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Thẩm Hoài Sơn cắn răng, hạ quyết tâm rằng: "Sau nầy thầy sẽ đợi con ở Bắc Kinh." Nói xong xoay người rời đi, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
Sợ sẽ không đành lòng.
Sợ ông ấy sẽ khóc giống như Diêu Chí Quân.
Sau khi chờ mọi người lên xe.
Kim Lục Tử nói với Diêu Chí Quân: "Thầy của em xem em như con trai của ông ấy."
Nghe những gì ông ấy dặn dò, với tư cách là một bác sĩ, lại bảo cậu bé phải lo cho mình trước, lo tốt cho mình rồi mới cứu người.
Nếu không phải coi cậu bé như con ruột của mình, thì sẽ không nói những lời đại nghịch bất đạo đó.
Điều này trái ngược với suy nghĩ phổ biến hiện nay về việc cứu người.
Diêu Chi Quân khịt mũi, đã mười bảy tuổi rồi, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ.
"Thầy coi em như con trai của ông ấy."
"Thầy đi rồi, sau này không còn ai bảo vệ em nữa."
Cậu bé vừa dứt lời, Diêu Chí Anh đã tát cậu bé một cái: "Chị của em không phải là người sao?"
Sau khi kết hôn, Diêu Chí Anh rõ ràng vui vẻ hơn trước rất nhiều, tính cách cũng đáo để hơn rất nhiều, đương nhiên không đáo để thì không làm ăn buôn bán được, không thể trở thành bà chủ được.
Diêu Chí Quân bị đánh, ngược lại không khóc nữa, cậu bé nín khóc và cười nói: "Chị là người tốt nhất với em, thầy là người thứ hai."
Trong suy nghĩ của Diêu Chí Quân, ba mẹ luôn được xếp phía sau.
"Vậy Tiểu Kim Bảo thì sao?"
Tiểu Kim Bảo hai tuổi ôm lấy chân của Diêu Chí Quân: "Cậu ơi, còn Kim Bảo thì sao?"
Được hỏi như vậy, Diêu Chí Quân không nhịn được cười, ôm Tiểu Kim Bảo lên ngồi trên vai: "Tiểu Kim Bảo ấy à, trong lòng của cậu, Tiểu Kim Bảo đứng thứ nhất."
Vừa nói lời này, Tiểu Kim Bảo nhỏ đã cười khanh khách.
"Con biết mà, con biết mà."
Về phía khác.
Sau khi mấy người Thẩm Mỹ Vân lên xe, cô không khỏi thở dài nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, không ngờ người học trò mà ba nhận năm đó, vẫn rất quan tâm đến ba."
Nhìn cậu bé Diêu Chí Quân đó mà xem, khóc giống như lúc nhỏ đến điểm thanh niên trí thức vậy, cả ngày đến tối mịt vẫn còn khóc.