Thẩm Mỹ Vân nắm tay Trần Thu Hà: "Đúng vậy."
"Chúng ta cũng không thay đổi."
Đây là sự thật, cô nhìn Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, hai người đã ở đại đội Tiến Lên được bảy năm, thấy tinh thần vẫn tốt hơn nhiều so với lúc mới rời Bắc Kinh.
Đây cũng là điều đương nhiên.
Ở Đại đội Tiến Lên phía trước có Trần Hà Đường chống đỡ, phía sau có Thẩm Mỹ Vân hỗ trợ tiền và phiếu. Trần Thu Hà ở nhà nấu ba bữa cơm, trồng một số loại rau, sống cuộc sống thoải mái.
Thẩm Hoài Sơn thì ngày nào cũng đến trung tâm y tế. Các xã viên đều coi ông ấy là ân nhân số một của mình. Bác sĩ Ngưu tính tình cởi mở thẳng thắng, làm việc ở đó dường như không có mưu mô đấu đá gì, cũng không cần đến quan hệ chính trị để leo lên cao.
Bảy năm cứ thế trôi qua, đối với họ mà nói, ngược lại là tu thân dưỡng tính.
Tóc hai người còn đen hơn trước, khuôn mặt điềm tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt sáng đầy sức hút, mang theo vài phần điềm tĩnh.
Đây là sự bình tĩnh sau khi trải qua gian khổ.
Vì vậy, bảy năm này đối với gia đình họ không phải là điều tồi tệ, cuộc sống của họ tuy vất vả nhưng tinh thần lại được thả lỏng.
Nghe những lời Thẩm Mỹ Vân nói, Trần Thu Hà ngẫm nghĩ: "Cũng không phải là không có thay đổi gì." Nhưng ánh mắt bà ấy đều đặt lên trên người Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường.
"Bảy năm đến Đại đội Tiến Lên, tìm được anh cả, và có thêm Trường Tranh nữa."
"Nhà chúng ta lại có thêm hai thành viên mới."
Đối với Trần Thu Hà, cho dù là Trần Hà Đường hay là Quý Trường Tranh, bây giờ đều là người thân của bà ấy, đây là sự tồn tại bổ sung cho cả nhà bốn người trước đây của họ.
Những lời này khiến Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường đều không nhịn được cười.
"Cho nên, quanh đi quẩn lại đây mới là duyên phận."
Anh là người Bắc Kinh nhưng không quen Thẩm Mỹ Vân ở Bắc Kinh, mà quen Mỹ Vân ở thành phố Mạc Hà, thề non hẹn ước kết hôn với cô, điều này nói ra tất cả đều là duyên phận.
Trần Thu Hà cũng vậy, chính sách khiến bà ấy không thể rời Bắc Kinh, nhưng chính sách lại cho phép bà ấy rời Bắc Kinh về Đại đội Tiến Lên ở nông thôn, tìm thấy anh cả thất lạt nhiều năm của mình.
Đây cũng là duyên phận.
Mọi người nghe được những lời này, đều không nhịn được cười.
"Cậu ơi, cậu có muốn dạo quanh nhà ga một vòng xem sao không?"
Trong số nhiều người ở đây, chỉ có Trần Hà Đường là người lần đầu tiên đến ga Bắc Kinh. Thẩm Mỹ Vân vừa hỏi, mọi người đều không tránh khỏi nhìn vào Trần Hà Đường.
Thực ra, khi Trần Hà Đường xuống tàu, ông ta đã bị choáng váng bởi khung cảnh bên ngoài ga Bắc Kinh.
Phải biết rằng, cả đời ông ta đều ở Đại đội Tiến Lên thành phố Mạc Hà, trước khi mấy người Thẩm Mỹ Vân đến, thậm chí ông ta còn chưa từng ra khỏi Đại đội Tiến Lên.
Nhưng lần này ông ta đã đến được ga Bắc Kinh, ông ta chưa bao giờ thấy một nơi nào hoành tráng và đông đúc như vậy.
Mỗi nơi ở đây đều là điều mới lạ đối với Trần Hà Đường.
Nghe mọi người hỏi mình, Trần Hà Đường thu ánh mắt kinh ngạc về, ông ta lắc đầu: "Không cần đâu, đã quyết định đến Bắc Kinh rồi, sau này sẽ có nhiều cơ hội đến thăm nhà ga Bắc Kinh."
"Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là về nhà."
Đây là sự thật.
Bảy năm xa cách, ông ta hiểu rõ hơn ai hết, em gái và em rể mong muốn được về nhà như thế nào.
Có được câu nói này, Trần Thu Hà nói: "Cũng được, sau này định cư ở Bắc Kinh rồi, nếu anh cả muốn đến ga, tuần nào em cũng có thể đưa anh đến đây."
Trần Hà Đường gật, gật đầu.
Đã thỏa thuận xong việc này, họ định đi thẳng đến ngõ Ngọc Kiều, nhưng trước đó, bọn họ còn phải giải quyết cái bụng trước, dù sao thì, tối qua họ ăn cơm tối trên tàu, đến bây giờ đã là mười mấy tiếng đồng hồ rồi, giống như là không giữ được nước.
Cũng may ở nhà ga có rất nhiều đồ ăn.