Khoảng cách địa lý là thứ không thể xóa nhòa.
Từ Cáp Nhĩ Tân trở về cần thời gian.
Quý Trường Tranh vừa nói xong, bà Quý bỗng khựng lại, ngay cả ông Quý đang ngủ gật cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.
"Không phải con luôn không muốn quay về Bắc Kinh sao?"
Đứa trẻ này từ đầu đã chạy đến nơi xa nhất, cứ như muốn phân định ranh giới với Bắc Kinh, với gia đình, không muốn dựa dẫm vào gia đình dù chỉ một chút.
Quý Trường Tranh cụp mắt, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt hơn, sau đó lại buông lỏng.
"Con già rồi, nhớ nhà."
Thời trẻ, anh thực sự không có cảm giác này, lúc đó anh giống như con diều, bay càng xa càng tốt.
Bây giờ đã đến tuổi trung niên, nhìn thấy mái tóc bạc của ba mẹ, anh lại có thêm nhiều do dự và suy nghĩ.
Có phải anh nên quay về rồi không?
Vì ba mẹ, vì vợ, vì con.
Ông bà Quý đều im lặng: "Tùy con, ba mẹ không can thiệp vào sự nghiệp của con."
Đương nhiên hai người họ hy vọng Quý Trường Tranh sẽ quay về, càng lớn tuổi càng mong con cái ở bên cạnh, thời gian của họ có lẽ không còn nhiều.
Có thể gặp nhau nhiều một lần thì hơn một lần.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ ích kỷ của bậc làm ba mẹ, về lâu dài, họ không thể ích kỷ như vậy, dù sao sự nghiệp của con cái cũng rất quan trọng. Cho nên ông bà Quý chưa bao giờ hạn chế sự phát triển của Quý Trường Tranh, thậm chí còn rất ủng hộ anh.
Anh muốn đi đâu thì đi đó.
Chính vì họ như vậy nên Quý Trường Tranh mới cảm thấy có lỗi với ba mẹ.
Anh nhìn khuôn mặt già nua của ba mẹ qua kính chiếu hậu, sau đó nói: "Con sẽ về nhà, sắp xếp lại công việc, xem sau này có cơ hội quay về không."
"Cố gắng quay về sớm."
Anh quay về sớm, cũng có thể sớm ở bên cạnh ba mẹ, ngay cả Mỹ Vân về nhà mẹ đẻ cũng gần hơn.
Cả việc học của Miên Miên cũng có thể được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn. Những điều trước đây anh cho là không thể, bây giờ nghĩ lại phải đưa vào kế hoạch.
Bà Quý và ông Quý nhìn nhau, cả hai đều không nói gì nữa, quyết định của con cái bọn họ không can thiệp vào, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.
Trong lúc nói chuyện xe đã đến ngõ Ngọc Kiều, lối đi trong ngõ quá hẹp, hai bên lại dựng lều tránh động đất, hôm nay bọn họ lại đi xe Jeep cũ đến, thân xe khá rộng chưa chắc đã vào được, hơn nữa vào rồi cũng khó quay đầu ra.
Cho nên Quý Trường Tranh đỗ xe ở đầu ngõ, sau đó xuống xe bắt đầu chuyển đồ.
Đồ đạc quá nhiều.
Quý Trường Tranh một hơi vác ba thùng, ông bà Quý mỗi người xách một túi, vẫn còn một ít chưa mang xuống.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chúng ta vào trước, lát nữa con quay lại lấy."
Ông Quý đáp: "Được."
Lúc bọn họ đi vào ngõ là đã hơn mười giờ, lại là thứ bảy nên khu nhà tập thể này có khá nhiều người.
Thế là xe vừa dừng ở đầu ngõ, đã bị mọi người vây xem.
"Xe nhà ai đấy? Còn lái được cả xe to thế này."
"Ai mà biết, chắc là họ hàng nhà ai chứ?" Dù sao mọi người sống cùng một khu nhà mấy chục năm nay, tình hình của nhà nào cũng rõ như lòng bàn tay.
Ít nhất với tình hình hiện tại của từng gia đình trong khu nhà tập thể, không ai có họ hàng lái được xe to như vậy.
Có người vừa thấy xe dừng lại đã không nhịn được tiến lên sờ soạng: "Xe này chắc là xe xịn nhỉ?"
Trong thời đại mà xe đạp Phượng Hoàng và xe máy đều bị người ta vây xem, chiếc Jeep này giống như gấu trúc vậy.
Người kia vừa sờ xong, Quý Trường Tranh và mọi người đã xuống xe, mang theo túi lớn túi nhỏ.
Vừa bước ra mọi người đã nhận ra họ là ai.
"Ôi chao, đây không phải là chồng của Mỹ Vân, Trường Tranh sao?"
"Mấy người đang làm gì thế?"
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào những thùng đồ mà Quý Trường Tranh đang vác, ba thùng xếp chồng lên nhau, gần như che khuất cả người anh ở phía sau.