Chị Hồng là người bạn thân thiết thời con gái của bọn họ, nhưng giờ đây đã thành người thiên cổ.
Chị Hồng không phải là trường hợp đặc biệt, mà là rất nhiều "chị Hồng" khác, hiện tại còn sống sót, cũng chỉ có bà Quý và bà Ngô mà thôi.
Nhắc đến người bạn cũ, mắt bà Ngô cũng cay cay, bà cụ cười khổ: "Tôi sống lay lắt thế này, lại còn thành may mắn sao?"
Nếu như bà Ngô thời trẻ biết được, tuổi già lại thê thảm như thế này chắc chắn bà cụ sẽ không sống nổi. Nhưng bà Ngô của hiện tại đã khác, cuộc đời bà cụ trải qua bao sóng gió, thăng trầm, từng sống trong nhung lụa, cũng từng trải qua cảnh bữa đói bữa no, từng có gia đình sum vầy, cũng từng cô độc một mình.
Nếm trải đủ mọi đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, bà cụ lại càng thêm kiên cường.
Đối với bà Ngô, sống dở chết dở còn hơn chết.
Những ngày tháng khó khăn như vậy đã qua rồi, bây giờ dù thế nào cũng phải tiếp tục sống.
Bà Quý nghe bà Ngô nói, bà ấy nắm lấy tay bà cụ: "Sao lại gọi là sống lay lắt chứ? Rõ ràng là sống lâu trăm tuổi, bà tính xem, bà còn hơn tôi ba tuổi, bây giờ không bệnh tật gì, thân thể khỏe mạnh, chỉ riêng cái này đã hơn biết bao nhiêu người rồi."
Đây là những lời an ủi lẫn nhau.
Bà Ngô nghe vậy cũng thấy ấm lòng: "Cũng chỉ là sống qua ngày thôi, cứ thế mà sống."
"Ai mà chẳng thế?"
Phải nói bà Quý rất khéo ăn nói, chỉ vài câu đã khiến tâm trạng của bà Ngô thay đổi.
"Chị à, chúng ta quen biết nhau mấy chục năm rồi, cũng chưa từng ăn cùng nhau mấy bữa cơm, hay là trưa nay tôi mượn tuổi tác, làm chủ mời chị đến nhà Mỹ Vân ăn cơm nhé?"
"Hai chị em mình cũng có thể uống với nhau một chén."
Bà Quý đã nhiều năm không uống rượu, nhưng tửu lượng của bà ấy rất khá, thời trẻ uống nửa cân rượu trắng cũng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, tửu lượng còn tốt hơn cả ông Quý.
Bà Ngô do dự: "Đây là bữa cơm gia đình của mấy người, sum họp với nhau, tôi đến thì không hay."
Bà Quý nói: "Có gì mà không hay chứ? Ngay gần nhà thôi, nếu chị không đi ăn cơm, tôi sẽ giận đấy."
Thẩm Mỹ Vân cũng nói: "Bà Ngô, hiếm khi nhà cháu đông vui như vậy, hơn nữa mẹ cháu vốn định mời bà đến ăn cơm, nếu hôm nay bà đến cùng..." Cô cười đùa: "Nhà cháu còn tiết kiệm được một bữa cơm."
Đây là chuyện tiết kiệm một bữa cơm sao?
Không phải.
Thẩm Mỹ Vân chỉ nói như vậy để bà Ngô đồng ý, cũng để bà Ngô bớt gánh nặng trong lòng.
Thấy Thẩm Mỹ Vân và bà Quý đều nói như vậy, bà Ngô cũng không khách sáo nữa: "Thôi được rồi, vậy hôm nay bà già này sẽ đến ăn chực một bữa."
Vừa nói xong Thẩm Mỹ Vân và bà Quý đều cười.
Lúc họ đưa bà Ngô về nhà, cơm nước đã gần như chuẩn bị xong cả, cá diếc kho đã xong.
Chỉ còn món thịt kho tàu và cải thảo xào.
Thẩm Mỹ Vân đã quay về, cô lập tức tiếp nhận món thịt kho tàu cùng với món cải thảo xào.
Còn món gỏi lạnh, Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường đã chuẩn bị xong, dưa chuột đã được đập dập, bày ra đĩa, trứng bắc thảo và đậu phụ được cắt miếng, cà chua cũng vậy, ướp với đường, công việc chuẩn bị đều đã hoàn tất.
Chỉ còn bước quan trọng nhất là nêm nếm gia vị, tay nghề nấu nướng của Thẩm Mỹ Vân rất giỏi, món gỏi lạnh do cô làm cũng rất ngon, đương nhiên bí quyết nằm ở nước sốt trộn gỏi.
Công đoạn này chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới làm được.
Cô thái hành, gừng, tỏi, thêm giấm và nước tương, rắc lên trên một lớp vừng trắng và ớt bột, trong chảo thì đun nóng dầu ăn, khi dầu sôi thì trực tiếp rưới lên gia vị.
Tí tách một tiếng, vừng được rang chín, ớt khô cũng tỏa ra mùi thơm, hương vị của gia vị lập tức thăng hoa.
Dù chưa trộn vào rau, nhưng bên ngoài phòng khách cũng đã ngửi thấy mùi thơm.
"Chua chua cay cay, ngửi thôi đã thấy ngon miệng rồi."