Thẩm Mỹ Vân cười: "Lệ Hoa, cứ làm theo những gì con tim mách bảo, nếu cô không muốn ở lại Công xã Thắng Lợi, vậy thì hãy tận dụng cơ hội thi đại học lần này để thử sức, nếu không thì cả đời cô sẽ hối hận."
Câu nói này như củng cố thêm quyết tâm của Kiều Lệ Hoa: "Vậy tôi sẽ thi thử một lần, tôi muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh."
Đây là cơ hội duy nhất để cô ấy quay về Bắc Kinh.
Thi đỗ để quay về!
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi cúp máy không lâu sau điện thoại lại reo lên.
Thẩm Mỹ Vân đang định rời đi thì lại quay nghe máy.
"Có phải thanh niên trí thức Thẩm không?"
Nghe giọng hình như là lão bí thư chi bộ.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Là tôi."
"Chuyện là thế này, thanh niên trí thức Thẩm, thật ngại quá làm phiền cô rồi, Ngân Hoa và Ngân Diệp nhà tôi năm nay học lớp 12 rồi, lần này vừa hay có tin khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi muốn hỏi ý kiến của cô, hai đứa trẻ nhà tôi năm nay có nên thử sức thi đại học không?"
Thật lòng mà nói, Ngân Hoa và Ngân Diệp khá may mắn, so với những người ôn tập cấp tốc thì ít nhất hai đứa trẻ đã học hành tử tế ở trường cấp ba hai năm.
Sách giáo khoa cũng có sẵn, so với những người khác thì rõ ràng Ngân Hoa và Ngân Diệp có lợi thế hơn.
Nhưng mà Thẩm Mỹ Vân không trực tiếp đưa ra ý kiến mà hỏi: "Ngân Hoa và Ngân Diệp học tập ở trường thế nào?"
Cô phải hiểu rõ tình hình của bọn họ trước, mới có thể đưa ra lời khuyên.
Lão bí thư chi bộ đáp: "Ở công xã có thể thi được vào top 10, nhưng nếu so với cả thành phố Mạc Hà thì không vào được bảng xếp hạng."
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Bình thường các cháu thi được khoảng bao nhiêu điểm?"
Cái này lão bí thư chi bộ thực sự không biết.
Ông ấy nhìn sang Ngân Hoa và Ngân Diệp đang đứng bên cạnh hồi hộp chờ đợi, dù cách ống nghe bọn họ cũng có thể nghe thấy câu hỏi bên kia.
Hai chị em lập tức đáp: "Cháu được từ 480 đến 520 điểm."
"Cháu luôn được từ 530 đến 550 điểm."
Thành tích của hai chị em đều rất ổn định, đương nhiên cũng liên quan đến sự chăm chỉ của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Nếu đã có thể đạt được số điểm như vậy, thế thì hãy đi thi đại học đi, các cháu còn nhỏ, có thể xem kỳ thi đại học lần này là một lần thử sức, nếu lần này không được thì năm sau thi tiếp."
Cô không nói quá chắc chắn, cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho họ.
Lão bí thư chi bộ nghe vậy, trong lòng đã có tính toán.
"Được, vậy tôi biết rồi, thanh niên trí thức Thẩm, tôi sẽ cho các cháu tham gia kỳ thi đại học lần này, để các cháu làm quen với tình hình trước."
"Cảm ơn cô, thanh niên trí thức Thẩm."
Cả đời lão bí thư chi bộ làm việc, ông ấy hiểu rõ tầm quan trọng của quý nhân hơn ai hết, mà Thẩm Mỹ Vân đối với hai đứa trẻ nhà ông ấy chính là quý nhân thật sự.
Nhờ có thanh niên trí thức Thẩm, con cái nhà ông ấy đã tránh được không ít sai lầm.
Ít nhất theo quan điểm hiện tại của lão bí thư chi bộ, năm đó thanh niên trí thức Thẩm đã không để hai đứa trẻ chen chúc nhau thi vào trường trung cấp nghề tuyệt đối là lựa chọn đúng đắn nhất.
Sau khi cúp hai cuộc điện thoại này, Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mi tâm, mọi người đều đi thi đại học, còn cô thì sao?
Cô nhìn trại chăn nuôi ở Cáp Nhĩ Tân, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang, hiện tại dù là trại chăn nuôi của Đồn trú Mạc Hà, hay trại chăn nuôi của đồn trú Thanh Sơn, hay trại chăn nuôi ở Cáp Nhĩ Tân.
Đều đã có quy mô nhất định.
Trong đó trại chăn nuôi của Đồn trú Mạc Hà là lớn nhất, tiếp theo là trại chăn nuôi ở Cáp Nhĩ Tân, mặc dù trại chăn nuôi ở Cáp Nhĩ Tân bắt đầu muộn hơn, nhưng lại có tiềm lực tài chính mạnh.
Mới hai năm, mức độ phát triển đã vượt qua trại chăn nuôi của đồn trú Thanh Sơn.