Miên Miên cởi cặp sách đặt lên ghế dài, rửa tay sau đó mới chậm rãi nói: "Con biết rồi ạ, anh Hướng Phác thi xong đã gọi điện cho con, nói thi cũng tạm được."
Đây là lời nói khiêm tốn của cậu.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Con và Ôn Hướng Phác liên lạc với nhau mỗi ngày sao?"
Miên Miên nghiêng đầu: "Cũng không phải mỗi ngày, trước đây hai đứa con hay viết thư cho nhau, bây giờ nhà mình đã lắp điện thoại rồi, con có gì không hiểu thì gọi điện hỏi anh Hướng Phác luôn."
"Vừa hay có nhắc đến chuyện thi đại học của cậu."
"Sao vậy ạ? Mẹ?"
Thẩm Mỹ Vân há miệng: "Không có gì, mẹ chỉ hỏi thôi." Miên Miên thấy lạ, lúc này bụng con bé hơi đói, con bé lục lọi tìm đồ ăn.
Con bé tìm thấy một túi bánh đào thì lấy một miếng định đưa cho Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân xua tay không nhận, con bé mới tự mình ăn.
"Mẹ, chị Ngân Hoa và chị Ngân Diệp có gọi điện cho mẹ không ạ?"
Dù sao những người Miên Miên quen biết lần này tham gia kỳ thi đại học cũng không ít.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chỉ gọi điện trước kỳ thi thôi, sau khi thi xong thì không thấy động tĩnh gì, mẹ đoán phải đợi có kết quả mới biết."
Miên Miên có chút thất vọng: "Vậy ạ."
Quả nhiên như Thẩm Mỹ Vân đoán, ngày có kết quả điện thoại nhà họ gần như bị gọi đến cháy máy.
Liên tục mấy lần, người bên ngoài đều không gọi được.
Người đầu tiên biết kết quả là nhà họ Quý.
Bà Quý là người gọi điện đến đầu tiên: "Mỹ Vân, kết quả thi đại học đã có rồi, Minh Viên và Minh Phương định năm sau thi lại, nhưng Minh Đống thi cũng tạm được, 310 điểm, Minh Hiệp được 200 điểm."
Hai đứa trẻ này là con của vợ chồng thứ hai, Hướng Hồng Anh và Quý Trường Cần đều làm việc ở Cục Giáo dục, nên thành tích của hai đứa trẻ cũng được quan tâm sát sao.
Đương nhiên quan trọng nhất là nhà họ có nhiều mối quan hệ, con cái nhà họ được ôn tập trước hai, ba tháng so với những đứa trẻ khác.
Tin tức này, bon họ đương nhiên cũng đã nói với anh ba, chỉ tiếc Quý Minh Phương và Quý Minh Viên không chú tâm học hành, vẫn cứ lề mề như mọi khi.
Cho nên mới thi kém như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy lát nữa con sẽ gọi điện chúc mừng chị dâu hai, nhà mình sắp có thêm hai sinh viên đại học rồi."
Bà Quý đáp: "Tùy con."
"Vậy chị dâu ba nói sao ạ?"
"Chị dâu ba con á, tức giận cầm chổi lông gà đuổi theo Minh Phương và Minh Viên chạy khắp sân kia kìa."
"Sau một hồi dọa nạt, dụ dỗ, hai đứa trẻ mới đồng ý năm sau tiếp tục thi đại học."
Thẩm Mỹ Vân không ngạc nhiên, chị dâu ba Từ Phượng Hà là người như vậy, trong lòng luôn có một sự cố chấp, bản thân và chồng là Quý Trường Cần không làm được thì đặt hy vọng vào con cái.
Nhưng khổ nỗi, tính cách của hai đứa trẻ giống Quý Trường Cần, không có năng khiếu học hành, nên lần này kết quả thi đại học được công bố, chị dâu ba của cô chắc chắn sẽ tức giận.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Thực ra, học hành là một con đường, nhưng không phải là con đường duy nhất."
Bà Quý sao lại không biết: "Mẹ cũng đã nói với con dâu ba như vậy, nhưng nó không nghe." Với gia thế của nhà bọn họ, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba, về cơ bản cũng có thể tìm được công việc tốt.
Nhưng Từ Phượng Hà lại không muốn.
Con dâu không muốn, bà Quý đương nhiên không tiện can thiệp quá nhiều.
Có những chuyện chỉ nên nói đến đó là dừng, Thẩm Mỹ Vân cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, cô hỏi: "Ôn Hướng Phác thì sao ạ? Kết quả của cháu ấy đã có chưa?"
"Có rồi."
"Nhưng..." Bà Quý cố ý úp mở: "Nó thi được bao nhiêu điểm, con tự hỏi nó đi."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Vâng, lát nữa con cúp máy sẽ hỏi cháu ấy."
Quả thực là như vậy, sau khi cúp máy với bà Quý, cô đã gọi điện đến nhà họ Ôn, vừa gọi một cái là bên kia đã có người bắt máy sau vài tiếng chuông.
"A lô." Giọng nói trong trẻo như tiếng sáo trúc, êm tai dễ nghe.