Dĩ nhiên cậu hiểu hai chữ "gen" này.
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút, không biết tại sao đột nhiên giải thích: "Miên Miên là bạn của tôi, là bạn tốt nhất, cô bé không phải em gái ruột của tôi"
Lần này, phóng viên Hướng cũng ngây người: "Hai người không phải anh em ruột sao?"
Anh ta còn tưởng hai người là anh em ruột.
Thực sự là hai người quá giống nhau, cũng không đúng.
Nói chính xác hơn là những người đẹp thường có nét tương đồng, đều khiến người ta kinh diễm như nhau.
"Không phải."
Ôn Hướng Phác thẳng thừng trả lời.
Cái này khiến Miên Miên cũng không khỏi liếc nhìn sang, anh Hướng Phác luôn là kiểu người ôn hòa, hiếm khi dứt khoát như vậy.
Nhưng cô bé chỉ liếc nhìn một cái, đã giơ tay lên với Ôn Hướng Phác.
"Cố lên!"
Ôn Hướng Phác không khỏi bật cười, rồi nói với phóng viên Hướng: "Chúng ta bắt đầu đi."
Trong lòng Phóng viên Hướng kinh ngạc, một trạng nguyên kỳ thi đại học sáng ngời như vậy, lại răm rắp nghe lời cô bé kia.
Anh ta còn tưởng rằng những học bá đều là người có chủ kiến.
Hóa ra không phải.
Đè nén nghi hoặc trong lòng, phóng viên Hướng nhanh chóng đi vào vấn đề chính, anh ta hỏi: "Bạn học Ôn, xin hỏi cậu có cảm nghĩ gì về việc đạt được danh hiệu trạng nguyên kỳ thi đại học lần này?"
Ôn Hướng Phác đáp: "Không có gì."
"Đều trong dự liệu."
Phóng viên Hướng: "???"
Anh ta thực sự ngây người mấy giây mới theo kịp tiết tấu của Ôn Hướng Phác: "Ý cậu là, trước kỳ thi đại học cậu đã biết mình sẽ đạt được danh hiệu trạng nguyên sao?"
Ôn Hướng Phác: "Đúng vậy."
"Vậy thì thành tích học tập của cậu bình thường rất tốt đúng chứ?" Phóng viên Hướng vô thức nói: "Chắc hẳn cậu là kiểu học sinh học tập rất chăm chỉ, được thầy cô yêu quý nhất."
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không phải, lúc đi học tôi thường xuyên trốn học, một tuần nhiều nhất chỉ ở trường ba ngày."
Phóng viên Hướng: "?"
Ngay cả đầu óc của phóng viên Hướng cũng ong ong: "Cậu thường xuyên trốn học, vậy mà vẫn có thể đứng đầu, đạt được danh hiệu trạng nguyên kỳ thi đại học?"
Ôn Hướng Phác: "Thành thói quen."
Phóng viên Hướng: "..." Anh ta hít sâu, cố gắng điều chỉnh lại: "Tôi nghe nói đề thi đại học lần này rất khó, có phải cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm sức mới có được danh hiệu trạng nguyên?"
Ôn Hướng Phác thản nhiên nói: "Không, rất đơn giản."
Phóng viên Hướng: "..."
Phóng viên Hướng cảm thấy giao tiếp với Ôn Hướng Phác thật khó khăn.
Miên Miên ngồi bên cạnh không thể nhìn nổi nữa, cô bé đặt bút xuống đi về phía Ôn Hướng Phác, thở dài như một bà cụ non: "Anh Hướng Phác, khi phỏng vấn đừng nói những lời dễ khiến người ta tức giận như vậy."
Ôn Hướng Phác có chút ngạc nhiên, cậu thực sự không hiểu mình đã nói sai ở đâu, những gì cậu nói đều là sự thật.
Thấy Ôn Hướng Phác vẫn còn chưa hiểu, Miên Miên giải thích: "Phóng viên Hướng muốn nghe anh kể về quá trình thi đậu trạng nguyên và anh đã học tập chăm chỉ như thế nào trong suốt quá trình đó."
Phóng viên Hướng nghe vậy thì vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh cần một hình ảnh chăm chỉ."
Kiểu như Ôn Hướng Phác này, trốn học, chẳng hề chăm chỉ, lại còn nói kỳ thi đại học đơn giản, rồi tiện tay lấy luôn danh hiệu trạng nguyên.
Cái này khiến phóng viên Hướng không biết viết bài báo cáo như thế nào.
Hình ảnh này hoàn toàn khác với trạng nguyên kỳ thi đại học mà mọi người muốn thấy.
Ôn Hướng Phác: "Xin lỗi, tôi chưa bao giờ chăm chỉ."
Phóng viên Hướng: "..."
Anh ta gãi đầu gãi tai.
Hu hu hu.
Vị trạng nguyên kỳ thi đại học này thật khó phỏng vấn.
Miên Miên nhìn hai người đều im lặng, cô bé suy nghĩ một chút: "Phóng viên Hướng, hay là thế này đi?"
"Anh cứ viết anh Hướng Phác là thiên tài học bá, thời gian học ở trường chưa đến ba năm, hoàn toàn tự học thành tài, chỉ đọc sách ba tháng đã đạt được danh hiệu trạng nguyên với số điểm chỉ thiếu 2 điểm so với điểm tuyệt đối."