[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2008 - Chương 2008: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 7

 Chương 2008: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 7 Chương 2008: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 7 Chương 2008: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 7

Quý Trường Tranh bưng bát lên, quay lưng về phía anh ta: "Em còn không đủ ăn." Anh chưa bao giờ biết bún cay do Mỹ Vân làm lại ngon đến vậy.

Không chỉ bà Quý là được kích thích vị giác, ngay cả bản thân anh cũng hận không thể ăn được ba bát, tiếc là không còn, chỉ có một bát.

Anh làm sao có thể chia cho Quý Trường Cần chứ?

Hướng Hồng Anh nhìn chồng mình là Quý Trường Viễn, cùng hai đứa con đang nhìn chằm chằm, cô ấy thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng: "Lấy đũa đến đây, mỗi người gắp một đũa bún chua cay trong bát mẹ nếm thử vị."

Nhiều người như vậy, chỉ có cô ấy lúc đó gọi một bát, cũng là bát duy nhất còn lại.

Nghe Hướng Hồng Anh nói vậy, ba bố con Quý Trường Viễn lập tức vui mừng đi lấy đũa.

Sau khi nếm thử bún chua cay, ba người đều hối hận nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à, còn làm thêm được không?"

Vị này ngon tuyệt cú mèo!

Trước đây còn thấy canh thanh đạm ăn ngon, bây giờ nghĩ lại, canh đỏ mới ngon, chua thì chua, cay thì cay, kích thích vị giác cũng là thật sự kích thích vị giác.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Hết nguyên liệu rồi, chỉ có thể đợi lần sau."

Cô chỉ mua về mấy cân bún khoai lang, mấy hôm trước làm bún hầm thịt heo cải thảo ăn hết một ít, phần còn lại cơ bản là bữa này làm hết rồi.

Nghe vậy những người không được ăn bún chua cay lập tức đấm ngực dậm chân hối hận.

Chỉ tiếc là bây giờ đã muộn.

Hơn nữa Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn chạy vào bếp nữa, cô không phải người giúp việc, làm cho Miên Miên một lần đó là chuyện người mẹ nên làm.

Nhưng làm riêng cho người khác thì lại là đạo lý gì chứ.

Cô không rảnh rỗi như vậy.

Có thời gian đó cô thà nằm nghỉ.

Sau khi ăn cơm xong, bà Quý mới hỏi: "Phỏng vấn thế nào rồi?" Sáng sớm Miên Miên đã đến nhà họ Ôn, mọi người đều biết là tờ báo Bắc Kinh đến phỏng vấn Ôn Hướng Phác về việc giành được vị trí trạng nguyên.

Ôn Hướng Phác đặt đũa xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Cũng được ạ."

Hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một trạng nguyên.

Vẫn bình thản như nước như trước.

Cái này khiến bà Quý không khỏi cảm thán: "Đứa nhỏ này, nếu không biết năm nay cháu mười tám tuổi thì còn tưởng cháu ba mươi rồi đấy, tính cách này quá điềm tĩnh rồi."

Ôn Hướng Phác ngượng ngùng cười, không nói tiếp.

"Chờ đến khi bài báo của cháu phát hành, chú nhất định phải mua một trăm bản, gặp ai cũng phát, nói cháu là con nhà chú."

Quý Trường Cần mặt dày nói một câu, con trai anh ta thi không tốt, nhưng không ngăn cản Ôn Hướng Phác thi tốt.

Bọn họ lại cùng ăn cơm trên một bàn, làm tròn lên Ôn Hướng Phác chính là con trai anh ta rồi.

Anh ta vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của không ít người trên bàn.

"Anh sinh ra được đứa con trai tài giỏi như vậy sao?"

Nói vậy, Quý Trường Cần lập tức im bặt.

Bà Quý vẫn chú ý đến chuyện chính: "Cháu giành được vị trí trạng nguyên là chuyện vui, nhà họ Ôn có tổ chức tiệc gì không?"

Câu hỏi này khiến Ôn Hướng Phác im lặng, cậu lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Không tổ chức ạ." Trong phòng bỗng chốc im lặng trong giây lát.

Bọn họ đều biết, nếu là con cháu nhà họ Quý thi đậu trạng nguyên, không nói đến chuyện ai ai cũng biết, việc tổ chức tiệc nhất định phải chuẩn bị từ sớm.

Dù sao đây cũng là chuyện vinh quy bái tổ.

"Không tổ chức cũng tốt."

Thẩm Mỹ Vân lên tiếng giảng hòa: "Tổ chức thì đông người, quy mô cũng lớn, bây giờ bên trên cũng không cho phép, theo con thấy bây giờ như Hướng Phác là tốt nhất, chúng ta làm việc khiêm tốn, có thể tránh được nhiều phiền phức."

Ôn Hướng Phác nhìn Thẩm Mỹ Vân với ánh mắt biết ơn.

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục: "Chúng ta ăn một bữa cơm như này cũng được rồi." Nói đến chuyện này, cô nói với Ôn Hướng Phác: "Lúc về cháu nói chuyện với quản gia Lý một chút, chọn thời gian, chúng ta qua nhà cháu, mọi người nấu cơm ăn một bữa, náo nhiệt một lần, cũng coi như chúc mừng cháu đỗ trạng nguyên."

Nghe như vậy, trong lòng Ôn Hướng Phác ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment