Trước đây, quản gia Lý vẫn cho rằng cuộc sống như vậy cũng không tệ. Ít nhất đứa nhỏ Hướng Phác vẫn ở bên cạnh ông ấy, sống trong căn biệt thự nhỏ, có phòng riêng, vườn hoa, thậm chí cả phòng tắm riêng, cơm ngon áo đẹp, tiền bạc chẳng thiếu. Thế nhưng, khi chứng kiến cách gia đình họ Quý đối xử với nhau, ông ấy mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra bọn họ đã để đứa nhỏ thua thiệt nhiều như vậy.
Nuôi con không chỉ là vật chất, mà còn là tinh thần và sự đồng hành của gia đình. Đáng tiếc, chuyện mà bọn họ làm được cho Hướng Phác là ăn no mặc ấm, còn hai điều kia thậm chí chưa từng thực hiện, đến mức đứa trẻ ấy không dám bước chân ra khỏi cửa. Nếu không gặp được Miên Miên, có lẽ tình hình bây giờ sẽ còn tệ hơn.
Quản gia Lý cảm thấy bất lực, ông ấy biết không thể nào nói chuyện được với ông nội Ôn. Ông ấy hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng: "Lãnh đạo, nhà họ Ôn chỉ còn lại một mầm non duy nhất này thôi, Hướng Phác lớn đến chừng này, số lần tìm ông đếm trên đầu ngón tay, lần này, ông về thăm thằng bé một chút thì đã sao chứ?"
Ông ấy không tin thời gian của đối phương lại eo hẹp đến mức ấy.
Ông nội Ôn không phải không muốn về, mà là không thể rời khỏi đây. Ông ấy im lặng hồi lâu mới hỏi: "Ông Lý, ông nói xem, quốc gia và gia đình, cái nào quan trọng hơn?"
Câu hỏi này quá nặng nề, quản gia Lý cũng không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau, quản gia Lý mới nói: "Tôi chỉ thấy Hướng Phác đáng thương."
Đúng là đáng thương, từ nhỏ đến lớn không có người thân bên cạnh, chỉ có một ông già như ông ấy bầu bạn, thậm chí còn quen với những bữa cơm dở tệ ông ấy nấu.
Miên Miên còn không nuốt nổi, nhưng Ôn Hướng Phác lại có thể ăn ngon lành.
Chỉ từ điều này cũng đủ thấy sự khác biệt giữa hai đứa trẻ. Miên Miên đã từng được ăn ngon, nên không thể ăn nổi đồ ăn dở, còn Hướng Phác từ nhỏ đến lớn chỉ toàn ăn thức ăn dở, cậu không biết thế nào là ngon, nên cũng thành quen.
Ông nội Ôn nói: "Đáng thương? Ai mà chẳng đáng thương? Đứa trẻ nào trên đất nước Trung Hoa này mà chẳng đáng thương? Chúng ăn không no mặc không ấm, nhà ở mưa dột gió lùa, ốm đau không có tiền chữa trị, chỉ có thể lặng lẽ chờ chết. Nhìn lại đất nước chúng ta, lạc hậu là sẽ bị đánh, vũ khí không theo kịp, chúng ta sẽ bị người khác coi thường, nhà cửa sẽ bị cướp, nhân dân sẽ bị ức hiếp."
"Ông Lý, không có quốc gia thì lấy đâu ra gia đình?"
"Ông nói với Ôn Hướng Phác, đàn ông nhà họ Ôn có thể hi sinh vì đất nước, nhưng đừng hưởng thụ cuộc sống xong rồi mới đến nói chuyện tình cảm với tôi."
"Trên đời này vốn không có chuyện vẹn cả đôi đường, nó có thể có được chín phần mười đã là cuộc đời tốt đẹp rồi."
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên tay quản gia Lý bị giật lấy.
Ôn Hướng Phác vốn đang ở trong thư phòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ấy, giật lấy điện thoại, nắm chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy ẩn nhẫn.
"Ông nội, ông nói cuộc đời cháu là chín phần mười, chín phần mười ở đâu? Mồ côi cha từ nhỏ là chín phần mười sao? Hay mẹ bỏ đi không một lời từ biệt là chín phần mười, hay là bà nội cháu nương tựa lẫn nhau cũng qua đời, để cháu một mình lẻ loi là chín phần mười?"
"Cháu thật không ngờ, cuộc đời tàn tạ không ra gì của cháu, trong miệng ông lại thành chín phần mười."
Ôn Hướng Phác bỗng bật cười, khóe mắt đỏ hoe, xưa nay cậu luôn dịu dàng, đây là lần đầu tiên bộc lộ sự sắc bén, giọng nói lạnh đến thấu xương.
"Cuộc đời chín phần mười của cháu, ông cứ ra ngoài hỏi xem ai muốn lấy thì cứ đi!"
Từng chữ từng câu như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt ông nội Ôn. Ông ấy há hốc miệng, cổ họng nghẹn lại, lúc này lại không biết phải nói gì.