Cậu dẫn phóng viên Hướng thẳng đến thư phòng, còn quản gia Lý thì ra ngoài ngõ mua bữa sáng.
Ông ấy vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Ôn Hướng Phác và phóng viên Hướng. Phóng viên Hướng liếc nhìn xung quanh: "Bạn học Miên Miên vẫn chưa dậy sao?"
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Miên Miên không ở đây." Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ bảy giờ, vừa đúng bảy giờ năm phút.
"Cô bé thường đến lúc tám giờ hơn, bây giờ còn sớm."
Phóng viên Hướng thầm nghĩ, hay là đi gọi cô bé đến, nhưng nhìn sắc mặt Ôn Hướng Phác, cuối cùng anh ta cũng không dám nói ra.
Ôn Hướng Phác cũng biết anh ta muốn nói gì, bèn suy nghĩ một chút: "Anh đưa bản thảo cho tôi, tôi cũng có thể xem giúp anh."
Cái này...
Phóng viên Hướng do dự, nhưng nghĩ lại đối phương mới là thủ khoa đại học, anh ta không do dự nữa, đưa bản thảo và ảnh đã rửa cho cậu.
"Cậu xem đi."
Ôn Hướng Phác đọc lướt qua, những chỗ Miên Miên đã nhắc đến, phóng viên Hướng đều viết rất rõ ràng, mạch suy nghĩ chủ đạo đều dựa theo ý chính mà Miên Miên chỉ ra.
"Chỗ này không có vấn đề gì." Nhưng mà cậu nghĩ ngợi một chút: "Chỗ này anh viết tôi là 'thiên tài học bá', có phải hơi quá không?"
Cụm từ này khiến cậu nổi da gà.
Phóng viên Hướng nói: "Không không, phải viết như vậy mới thu hút sự chú ý."
"Thôi được rồi."
Ôn Hướng Phác tiếp tục đọc: "Bạn học nhận xét về tôi: ít nói, sinh ra đã biết học."
"Vĩnh viễn không thể đuổi kịp."
Ôn Hướng Phác: "..."
Cậu hít một hơi thật sâu: "Cái này có phải cũng hơi quá không?"
Cậu luôn cảm thấy những lời nhận xét của bạn học và thầy cô về mình có phần khoa trương, trong mắt Ôn Hướng Phác, cậu chỉ là một người bình thường.
Nhưng qua lời kể của bạn học và thầy cô, cậu lại trở thành thiên tài.
Phóng viên Hướng: "Không đâu không đâu, tôi viết như vậy là còn kiềm chế rồi đấy."
"Nhưng mà chúng tôi luôn đề cao sự thật, không có câu nào là giả dối hay tâng bốc cả."
Ôn Hướng Phác: "Vậy cứ thế đi."
"Được."
Phóng viên Hướng muốn chính là câu nói này: "Vậy tôi về in luôn đây."
"À, cậu xem tấm ảnh này." Anh ta đưa tấm ảnh đã rửa hôm qua cho cậu.
"Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ in lên báo luôn."
Ôn Hướng Phác nhận lấy tấm ảnh, trong ảnh là một thiếu niên trẻ tuổi, mặc áo bông màu chàm, dáng người mảnh khảnh, thanh tú tuấn dật.
Trên ảnh cậu nở nụ cười nhẹ nhàn, mặt mày trong suốt, ngũ quan đoan chính, đường nét khuôn cằm thanh thoát, nhìn thôi đã thấy phong thái thiếu niên anh tuấn.
Hơi thở thanh xuân phả vào mặt.
Nhìn tấm ảnh này, Ôn Hướng Phác cũng có chút thất thần, cậu rất ít khi ngắm kỹ bản thân như vậy, một lúc sau mới nói: "Cũng được."
Phóng viên Hướng đắc ý nói: "Hôm qua tôi chụp liên tiếp sáu tấm, rửa ra hết, chọn một tấm có biểu cảm tự nhiên nhất, đẹp nhất."
Chính là tấm ảnh trên tay Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác: "Cảm ơn."
"Không không, đó là việc tôi nên làm."
"Cậu xem nếu không có vấn đề gì, sáng nay tôi sẽ gửi bản này đến xưởng in." Đương nhiên trước đó vẫn phải cho tổng biên tập xem qua một lần.
Ôn Hướng Phác: "Không có vấn đề gì."
"Cứ như vậy đi."
"Được!" Phóng viên Hướng đứng dậy: "Vậy tôi đi trước, khi nào báo in xong tôi sẽ mang mười bản đến cho cậu."
Đây là đang duy trì mối quan hệ.
Ôn Hướng Phác định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của phóng viên Hướng, cậu đành gật đầu: "Cảm ơn."
Thực ra, nhà cậu có đặt báo, nhưng Ôn Hướng Phác không giỏi từ chối người khác.
Nên mới đồng ý.
Phóng viên Hướng lắc đầu, đang định đi thì quản gia Lý bước vào từ bên ngoài, tóc ông ấy đã điểm bạc, phủ đầy tuyết, cả khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng trong lòng lại ôm bữa sáng.
Có bánh bao thịt, quẩy, còn có sữa đậu nành, nước đậu, tào phớ, ông ấy gần như mua hết đồ ăn sáng ở quán.
Nói cho cùng vẫn là điều kiện vật chất tốt, nên căn bản không quan tâm đến chút tiền ăn sáng này.